Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 326 : Nhược thủy hàn đàm (1,2)

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Nhớ lại toàn bộ sự kiện đã trải qua, đại khái có thể suy đoán ra, Hắc Y

Sứ của Tử Đảo Mật Nhân Xã đang ở Anh Thạch Thành thì phát hiện hành tung của hắn và Hồ Nguyệt Thiền. Nếu không, lấy thực lực của hắn đã có thể

ra tay từ trên đường rồi, căn bản không cần phải đợi tới lúc ra khỏi cửa khẩu Anh Thạch, ra tay trong vùng băng thiên tuyết địa. Chẳng qua dù có thể suy đoán tới đây cũng không thể tính ra được là Hắc Y Sứ tới Anh

Thạch Thành để làm gì.



Tử Đảo Mật Nhân Xã đứng về phía Thái

Bình Vương Tước. Mà Anh Thạch Thành lại là địa bàn của Thanh Dật Vương

Tước. Nguyên nhân trong đó, người đã chết không cách nào tiết lộ được.

Nhưng Phó Thư Bảo cũng không muốn nghĩ sâu về chuyện này. Nếu Hắc Y Sứ

đã chết thì hắn có làm gì cũng không quan trọng nữa.



Xử lý

thi thể của Hắc Y Sứ xong, sáng sớm hôm sau, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt

Thiền liền lên đường. Hành trình gần một ngày đường đã đi được khá

nhiều, tới trước khi tối đen, bọn họ đã tới đích.



So với bản đồ, Hồ Nguyệt Thiền tự mình dẫn đường, cùng Phó Thư Bảo đi đến cửa vào một sơn cốc.



Hai bên đều là núi cao, bầu trời có tuyết rơi xuống. Gió tuyết thổi từ

khe núi xuống, vù vù kêu vang. Đưa mắt nhìn lại, vách núi không bị tuyết bao phủ là nham thạch có màu nâu. Mặt đất bị một tầng tuyết dày phủ

kín, mềm mại mà sáng lấp lánh, đâu đâu cũng là tuyết.



- Phó đại ca, chính là nơi này rồi, Vô Thủy Cốc.



Hồ Nguyệt Thiền mở tấm bản đồ Cổ Nguyệt đưa cho bọn họ ra, xác nhận lại lần cuối cùng.



Phó Thư Bảo nhìn thoáng qua một cái, trong lòng có hơi kỳ quái:



- Tại sao sơn cốc này lại gọi là Vô Thủy Cốc vậy? Sao trên bản đồ không ấy có ghi?



Hồ Nguyệt Thiền thu bản đồ lại, cười thản nhiên nói:



- Tấm bản đồ thủ hạ ngươi đưa e rằng đã có lịch sử năm sáu trăm rồi.

Chẳng qua so với tuổi của Vô Căn Thủy Phách thì còn kém xa. Thứ này cũng phải tới chín ngàn năm tuổi rồi. Sơn cốc này được gọi là Vô Thủy Cốc là chuyện trước đây bảy tám ngàn năm. Năm tháng quá xa xôi, nó không được

ghi trên bản đồ cũng là chuyện rất bình thường.



Phó Thư Bảo

đã hiểu. Hồ Nguyệt Thiền cũng chưa từng tới nơi này như hắn mà lại biết

rõ ràng tường tận như vậy, chỉ có thể là bởi Hồ Tộc đã phá giải tấm bản

đồ da thú mà Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong lưu lại. Trong lòng

máy động, hắn thuận miệng hỏi:



- Nguyệt Thiền, ngoài Vô Thủy Cốc này ra, ngươi cũng biết vị trí của ba loại linh tài cực phẩm khác phải không? Có thể...



- Không thể, hi hi, đi thôi. Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Dù sao thì ta

cũng không lừa ngươi làm gì. Chỉ cần ngươi mang ta đi thì sớm muộn gì

ngươi cũng biết thôi. Đi thôi, nếu không thì tối mịt mất.



Cười khúc khích, Hồ Nguyệt Thiền dẫn đầu hướng vào trong Vô Thủy Cốc.



- Mẹ kiếp, nhân phẩm của ta chẳng lẽ xấu thế sao? Đã tới tình trạng này rồi, còn đồng sinh cộng tử rồi mà vẫn còn che che dấu dấu. Sớm muộn gì

cũng phải tính nợ với ngươi.



Nhìn dáng người lồi lõm của Hồ

Nguyệt Thiền, nhất là cặp mông vểnh cao, trong lòng Phó Thư Bảo bắt đầu

thầm tính toán " tổn thất". Đại ân đại đức của ca ca, nữ tử không cách

nào báo đáp hết, tình nguyện hiến dâng cơ thể, vui vẻ với nhau... Chuyện như vậy từ xưa đã có tiền lệ rồi phải không?



Nữ trước nam sau, dần dần tiến vào.


xuống một chút. Lập tức hắn lại buông tay tiếp. Cơ thể hạ xuống, cứ được cự ly mười thước lại dừng mạnh. Buông lỏng, dừng lại liên tục như vậy,

Phó Thư Bảo dần dần tiến xuống sâu.



Mười lần tạm nghỉ, Phó Thư Bảo đã tới gần đáy của Nhược Thủy Hàn Đàm.



Đáy hồ không có chút ánh sáng nào, cũng càng lạnh lẽo hơn. Hai mắt

không thể nhìn thấy gì, giống như đặt mình vào trong hầm băng vạn năm.

Nhưng Phó Thư Bảo là nhân vật tài cao nghệ lớn, ở trong hoàn cảnh cực

đoan này cũng không hề sinh ra một chút sợ hãi nào.



Chẳng qua nếu không có chút nguy hiểm sinh tử thì sao có thể đạt được linh tài cực phẩm như Vô Căn Thủy Phách chứ?



Quyết định một phen, Phó Thư Bảo đột nhiên thả tay nắm Thiên Tàm Ti ra, cơ thể hạ xuống. Cùng lúc đó, hai bàn tay hắn chấn động. Hai luồng Ngũ

Sắc Nguyên Tố Hỏa bừng sáng. Theo quan sát thì phần hỏa Nguyên Tố vẫn là một tia nhỏ như trước, lại còn có dấu hiệu tinh thuần hơn.



Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa cũng là ngọn lửa vô căn, không cần không khí vẫn

có thể cháy được. Trong Nhược Thủy giá lạnh này, nó vẫn có thể cháy như

thường. Khi chúng xuất hiện, giá lạnh quanh thân thể Phó Thư Bảo liền

lập tức bị phân tán đi. Ở bên ngoài thân thể Phó Thư Bảo có một biên

giới phân rõ ràng giữa nóng và lạnh. Vô số bọt nước được sinh ra ở tại

biên giới này, kêu ọc cọc rồi bay lên phía trên. Ánh sáng do Ngũ Sắc

Nguyên Tố Hỏa sinh ra cũng chiếu sáng một vùng đáy hồ.



Đáy hồ cũng tương đối lớn, đường kính phải tới trên trăm bước, cũng có hình

dạng bất quy tắc. Sau khi thấy rõ nơi này, cơ thể Phó Thư Bảo chấn động, hai chân đã rơi xuống mặt đất đáy hồ.



Đáy hồ này có trên

trăm viên Băng Phách Thạch lớn như trứng bồ câu, phản xạ ánh sáng của

Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, chiếu sáng lấp lánh, khiến người ta có cảm giác

như bảo thạch, hiếm đẹp vô cùng. Ngoài đám Băng Phách Thạch kia thì chỉ

còn đám đá bình thường, cũng không vật gì kỳ lạ nữa.



- Không phải nước, không phải băng, hư nhược vô vật, biến hóa vô hình, gặp lửa thì bốc lên...



Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên hiện lên một đoạn miêu tả đối với Vô

Căn Thủy Phách của Hồ Nguyệt Thiền, trong lòng thầm nghĩ:



-

Từ câu tả này đã thể hiện rất rõ, Vô Căn Thủy Phách cũng không phải là

băng, không có hình thái cố định, gặp lửa sẽ xuất hiện. Đúng, gặp lửa sẽ bốc lên. Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của ta không phải đã lộ ra rồi sao, sao

vẫn không dẫn dụ Vô Căn Thủy Phách ra?



Xèo xèo! Tiếng động quỷ dị đột nhiên xuất hiện, ngay vào lúc Phó Thư Bảo đang kỳ quái phỏng đoán.



- Cái gì thế?



Nhìn về phía âm thanh, Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện có một con lươn sáng long lanh lấp lánh đang vọt lại phía hắn.



Con lươn, lại là một con lươn sáng lấp lánh, dài tới ba thước, to bằng

cánh tay! Tuyệt đối khiến cho người ta rung động chính là cơ thể nó liếc một cái là nhìn xuyên qua, kể cả da, nội tạng, tất cả đều trong suốt.

Càng kinh khủng hơn là nó lại có một cái miệng dày đặc răng sắc, phát ra tiếng động răng rắc răng rắc!



Con lươn này không phải là một con lươn bình thường. Bởi cơ thể nó trong suốt nên Phó Thư Bảo có thể

nhìn thấy tại đại não của nó có một viên lực đan lớn hơn quả trứng bồ

câu một chút, tỏa ra ánh sáng huyền diệu! Nó là một con linh thú! Từ ánh sáng và độ lớn của lực đan thì có thể phán đoán, con lươn này là một

con linh thú đã đạt tới cấp Thánh Linh!



Có thể xác định, con lươn này chính là linh thú trấn thủ Vô Căn Thủy Phách.ư