Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 327 : Vô căn thủy phách

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Ads

Phàm là thiên tài địa bảo, bên cạnh nó đều có linh thú trấn thủ. Linh

thú này dựa vào thiên tài địa bảo mà trưởng thành, có lợi không ít, hiển nhiên coi thiên tài địa bảo này là của mình. Người khác nếu tới gần thì khẳng định nó sẽ phát động công kích chí mạng.



Nếu đổi lại

là trước đây, dưới hoàn cảnh cực đoan như Nhược Thủy Hàn Đàm này, Phó

Thư Bảo tuyệt đối không thể chiến thắng một con linh thú cấp Thánh Linh. Nhưng bây giờ hắn đã khác xưa rồi.



- Khá lắm! Vừa lúc bắt

ngươi làm một chiếc thắt lưng da lươn! Lực đan trong não ngươi có đặc

tính thủy Nguyên Tố. Lấy ngươi làm thắt lưng, ta đóng băng dòng nước hay bống phía sẽ không tốn nhiều sức nữa!



Đối mặt với địch thủ

mạnh, lúc này Phó Thư Bảo nhất thời không nghĩ tới chuyện phải chiến đấu như thế nào mà lại nghĩ tới ngay việc lợi dụng chiến lợi phẩm. Nhưng đó không phải sự tự đại mà là tự tin!



Hai luồng Ngũ Sắc Nguyên

Tố Hỏa độ nhiên nổ bùng lên trong tay, hóa thành nhiều điểm ngũ sắc bao

phủ trên hai tay hắn. Ngay lúc này, hai tay hắn cũng biến thành hai

quyền bằng sắt, đẩy từ ngực ra, đánh tới con linh thú lươn như bài sơn

đảo hải.



Không hề hoa lệ, mạnh mẽ như sấm, Nộ, Khoái, Chuẩn, Ngoan dung hợp vào một thức, muốn liều mạng với con linh thú lươn!



Sau trận chiến với Hắc Y Sứ, Phó Thư Bảo không chỉ tăng về thực lực mà

lòng tin, kinh nghiệm và khí thế đều đã tăng lên tới cực hạn. Đây cũng

là nguyên nhân khiến hắn quả quyết và dũng mãnh như vậy.



Ào ào! Nhược Thủy nổi sóng. Một cơn sóng lớn liền tràn lên phía trên.

Mặt nước hồ không thể yên lặng nữa. Một cột sóng cao tới hai ba người

đột nhiên bốc lên, dọa khiến Hồ Nguyệt Thiền đang chờ đợi trên bờ hồ

giật mình.



Ở dưới đáy hồ, linh thú lươn kia cũng không yếu

thế. Phó Thư Bảo mạnh mẽ, không đếm xỉa tới sự tồn tại của nó đã khơi

dậy sự căm giận ngút trời trong nó. Nó há miệng to, phun ra một luồng

nước lạnh.


thì hiển nhiên không thực tế. Bỏ qua huyết nhục vào nội tạng, cái thắt

lưng này chỉ sợ vẫn nặng vài cân.



Thu hồi thi thể của linh thú lươn, Phó Thư Bảo lại khiến hai luồng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa bùng lên.



Lần này khi Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa vừa xuất hiện, trước mắt Phó Thư Bảo đột nhiên có thêm một thứ, dọa hắn giật nảy mình.



Thứ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn cũng không có hình dạng cụ thể,

nhìn thì giống như một cây lục bình lớn bằng bàn tay, lại giống như mây

trời, lấp lánh ánh sáng, lờ mờ có thể thấy có vân lá, thậm chí còn có cả rễ.



- Đây... Chẳng lẽ là Vô Căn Thủy Phách sao



Miệng Phó Thư Bảo há to, trong nhất thời không cách nào tự hỏi được.



Dường như cảm ứng được biến hóa tâm lý trong nội tâm Phó Thư Bảo và một chút nguy cơ, Vô Căn Thủy Phách đột nhiên hợp lại thành một đám, giống

hệt màu của nước, cực khó phát hiện. Nhưng dưới ánh sáng của Ngũ Sắc

Nguyên Tố Hỏa chiếu rọi vẫn có thể nhìn thấy sự tồn tại của nó. Nó giống như một đứa trẻ sợ lạnh, vừa muốn sưởi ấm lại vừa sợ bị lửa làm bỏng.



- Quả nhiên là một vật hư vô, không có hình dạng. Nếu không phải ta có

Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa thì ngươi trốn thế này, ta thật sự không thể phát

hiện ngươi, cũng không có khả năng tháo cạn nước của cái hồ Nhược Thủy

này mà tìm ngươi.



Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thấy thoải mái, lấy ra âm ti hồ nữ, tiến tới bao lấy Vô Căn Thủy Phách vừa thu lại thành một đám.



Vô Căn Thủy Phách đung đưa chuyển động, tránh bị bao phủ nhưng sao nó có thể tránh được Phó Thư Bảo chứ?



Phó Thư Bảo đưa Vô Căn Thủy Phách đã thu thân thể lại về trước mặt,

mượn ánh sáng của Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, quan sát kỹ lưỡng một chút. Tại cự ly gần này, hắn nhìn rõ tại trung tâm của Vô Căn Thủy Phách có ẩn

chứa những sợi tơ nhỏ lạnh như băng đang di chuyển, dường như là tinh

hoa của băng thủy tụ lại. Giá lạnh cường đại phát ra khiến răng người ta không nhịn được mà đánh vào nhau lập cập.



- Một, hai, ba, bốn... Tổng cộng có bảy sợi, khẳng định chính là thủy tinh túy rồi.



Trong lòng Phó Thư Bảo khẳng định.