Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 328 : Luyện Linh Lực tầng thứ hai (1)

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Đến tận bây giờ, Vô Căn Thủy Phách cuối cùng cũng tới tay rồi.



Sau khi thầm xác định, Phó Thư Bảo liền cướp đoạt toàn bộ cả trăm viên

Băng Phách Thạch dưới đáy hồ, sau đó mới một tay cầm Vô Căn Thủy Phách,

túm Thiên Tàm Ti leo lên phía mặt hồ.



Ào! Một tiếng nước động vang lên. Phó Thư Bảo đã nhảy ra khỏi hồ, hai chân hạ vững vàng trên

mặt đất. Mà quỷ dị phi thường chính là hắn ở dưới đáy hồ lâu như vậy,

khi lên mặt đất, trên người không ngờ chẳng có dính một giọt nước nào.

Đây không phải là hắn đã chưng khô nước thành hơi nước mà bởi Nhược Thủy gần như không có chút nào. Trong tích tắc khi hắn nhảy ra, toàn bộ

Nhược Thủy dính trên người đều bị hút trở lại trong hồ, cho nên mới xuất hiện hiện tượng quỷ dị như vậy.



- Phó đại ca, lấy được chứ... Á? Lạnh quá!



Bước tới chào đón, muốn xem cuối cùng thế này nhưng vừa tới gần Phó Thư Bảo, Hồ Nguyệt Thiền liền kêu lên kinh hãi, vội vàng lui lại vài bước,

kinh dị nhìn thứ Phó Thư Bảo mang trong tay về.



- Lấy được

rồi. Đây chính là Vô Căn Thủy Phách. Nhưng trước lúc ta chưa luyện hóa

thủy tinh túy bên trong thì ngươi không nên tới gần nó, tránh bị nó đóng băng làm tổn thương.



Phó Thư Bảo nói.



- Vậy thì... Ta đứng ở đây nhìn một chút là được rồi.



Đôi mắt Hồ Nguyệt Thiền lộ vẻ trông mong.



Phó Thư Bảo cũng nhìn kỹ lại. Thoát khỏi Nhược Thủy Hàn Đàm, Vô Căn

Thủy Phách vẫn trong sáng lấp lánh, giống như một đám mây hư vô. Nhưng

bảy tia thủy tinh túy có thể nhìn thấy rõ ràng rồi. Nó phát ra hàn khí

cường đại, khiến nhiệt độ khắp sơn cốc cũng đột nhiên giảm xuống rất

nhiều.



- Tốt lắm, Phó đại ca. Ngươi thu hồi nó lại đi. Mặc dù ta đứng xa thế này nhưng vẫn khó chịu nổi khí lạnh của nó... Át xì!



Còn chưa nói hết lời, Hồ Nguyệt Thiền đã hắt hơi rồi. Nàng cũng không

có năng lực vận dụng hỏa Nguyên Tố như Phó Thư Bảo, vì vậy không chịu

nổi giá lạnh cực đoan này.



Lúc này Phó Thư Bảo mới thu Vô Căn Thủy Phách vào bên trong Luyện Thiên Trữ Vật Giới, ngừng một chút mới cười nói:



- Đừng lo lắng. Không thiếu một phần ba của ngươi đâu. Tôi luyện hóa

thủy tinh túy xong sẽ giúp ngươi luyện hóa hấp thu. Hoặc là không phải

một phần ba. Ngươi muốn bao nhiêu thì cho ngươi bấy nhiêu nhé.



Hồ Nguyệt Thiền ngơ ngác nhìn Phó Thư Bảo, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.



- Được rồi, chúng ta mau trở về thôi. Lên đường đi, trên đường luyện hóa cũng được.



Phó Thư Bảo cười sảng khoái, trong lòng vô cùng vui vẻ. Lần này đi thu hoạch rất lớn, đại hỉ lâm môn rồi.



o0o



Hai ngày sau, tại Anh Thạch Thành.



- Ông chủ, mua một con ngựa tốt nào.



Một tiểu tử sơn dã tùy tiện nói, vẻ tươi cười trên mặt khiến người ta

vui vẻ, cũng khiến họ cảm thấy hắn vừa thu được rất nhiều tiền, thậm chí vừa thấy được mỹ nữ tuyệt thế.



- Không, ông chủ, mua hai con ngựa tốt.



Bên cạnh tiểu tử sơn dã kia là một cô nương sơn dã mặt mũi, dáng vẻ bình thường, vội vàng nói một câu.


Không biết bao lâu sau, Phó Thư Bảo mở bừng đôi mắt, miệng thở ra một hơi trọc khí.



Ào! Rầm! Một tiếng xé rách, sau đó là tiếng bùng nổ. Cái lều vải của

Phó Thư Bảo bị một hơi của hắn xé rách rồi vỡ tan thành từng mảnh!



Một hơi khí thở ra này là toàn bộ độc khí trong xương cốt, tế bào bị

bức ra, vào lúc luyện hóa thủy tinh túy không thể nào bài trừ được, vẫn

lưu trong phổi hắn. Càng tích tục càng nhiều, đối với luyện hóa và hấp

thu thủy tinh túy cũng đạt tới mức độ "ăn no". Hắn không chịu nổi nữa,

phải há miệng phun ra.



Sau khi giải tỏa được áp lực này, hắn xem như đã thư giãn, nhưng cái lều nọ lại gặp nguy hiểm.



- Phó đại ca, sao cái lều lại... Ngươi không sao chứ?



Hồ Nguyệt Thiền chúng vọt tới, nhìn thấy cảnh lều tan nát, ngạc nhiên tới cực điểm.



Hai mắt đạp mạnh lên mặt đất, cơ thể Phó Thư Bảo đột nhiên vọt từ bãi

đất lên, đầu trước chân sau, cả người xoay tròn, bao về phía một gốc cây to như cái châu. Nếu ví dụ hắn là một mũi khoan thì quyền phải của hắn

chính là bộ phận sắc bén nhất chứ không còn nghi ngờ gì nữa!



Nguyên Nhất Chiến Kỹ, Nộ Quyền Thức, Bạo Trùng!



Nếu vận dụng hỏa tinh túy thì chiêu thức tiến công này là Bạo Viêm

Trùng. Nhưng lúc này Phó Thư Bảo sử dụng thủy tinh túy nên nó không phải là Bạo Viêm Trùng mà là Bạo Băng Trùng!



Quyền động! Thiên mã hành không. Một luồng sương mù màu trắng bao trùm lên nắm tay. Đó là

hàn năng vận hành, khiến không khí quanh mình bị đóng băng nên mới xuất

hiện sương mù!



Ầm! Toàn bộ cây tùng già bị chấn động mạnh.

Thân cây to bằng cái chậu lập tức nứt ra, vết nứt kéo dài tới hai đầu

người! Mà đây không phải điểm kinh khủng nhất. Chỗ kinh khủng nhất chính là hơi nước bên trong thân cây trực tiếp bị đóng băng. Nhìn gốc cây này giống như một cột băng hình cây tùng bị nứt vỡ vậy!



Hồ Nguyệt Thiền trợn tròn đôi mắt:



- Phó đại ca, thế là thế nào hả? Cho dù ngươi hấp thu thủy tinh túy thì cũng không kinh khủng như vậy chứ? Huống hồ ngươi khẳng định không thể

hấp thu toàn bộ thủy tinh túy. Ngươi còn đứng lặng đó làm gì, mau cho ta biết đi.



Phó Thư Bảo nhìn nắm tay của mình. Trong lòng hắn

cũng chấn kinh như Hồ Nguyệt Thiền, lúc này mới bình tĩnh lại được, cười ha hả nói:



- Sự thật là ta đã hấp thu luyện hóa được nửa tia thủy tinh túy.



- Nửa tia mà đã lợi hại như vậy sao?



Miệng thơm của Hồ Nguyệt Thiền mở lớn.



Phó Thư Bảo cười nói.



- Hiển nhiên là không lợi hại như vậy nhưng rất trùng hợp là luyện hóa

nửa tia thủy tinh túy, trước lại luyện hóa hỏa tinh túy rồi. Hơn nữa

thời gian kia ta tu luyện cường hóa, Luyện Linh Lực của ta mới đột phá,

từ cảnh giới tầng một đạt tới cảnh giới tầng hai rồi.



Rất trùng hợp phải không?



Ngươi nói cái kiểu gì thế?



Đối mặt với Phó Thư Bảo có vẻ vẫn đang cảm thấy huyền diệu và hiềm nghi, miệng thơm của Hồ Nguyệt Thiền lại càng mở lớn.