Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 329 : Lợn cũng chẳng thèm nằm (1,2)

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Thấy đột nhiên có đột phá, Phó Thư Bảo biết đó là kết quả tất nhiên.

Chẳng qua hiệu quả đạt được vẫn khiến hắn kinh ngạc. Phải biết rằng thời gian này hắn đều dùng Thạch hạch Linh vẫn thạch tiến hành tu luyện

cường hóa. Đến lần luyện hóa thủy tinh túy này, linh năng ẩn trong thạch hạch cũng đã bị hắn luyện hóa hết! Hơn nữa gần đây liên tiếp gặp kỳ

ngộ, lực lượng của hắn tăng lên thật ra cũng là chuyện rất bình thường.

Nếu không tăng lên thì ngược lại mới là bất thường đó.



-

Ngươi cũng đừng tức giận như trẻ con thế. Ta vẫn muốn giúp ngươi luyện

hóa Bách Thú Đan còn lại. Hiện giờ còn sớm, chúng ta bắt đầu nhé.



Phó Thư Bảo cười cười. Hắn cũng không giải thích nhiều nữa.



Lúc này Hồ Nguyệt Thiền mới mỉm cười, ngoan ngoãn đi đến cạnh Phó Thư Bảo.



- Ta phỏng chừng khi luyện hóa hết Bách Thú Đan còn lại. Tu vi lực

lượng của ngươi sẽ tăng lên tới cấp Thánh Linh. Nhưng đó chỉnh là phỏng

đoán của ta, không biết kết quả thật sự như thế nào.



Khi Hồ Nguyệt Thiền trân trọng đưa ra Bách Thú Đan còn lại, Phó Thư Bảo nói.



Hồ Nguyệt Thiền cười quyến rũ nói:



- Cho dù thế nào thì ta cũng chấp nhận. Dù sao thì ngươi còn nợ ta

nhiều. Ta phát hiện cứ theo ngươi là chỗ tốt cứ cuồn cuộn kéo tới trên

đầu ta không ngừng. Lần này không thể đạt cấp Thánh Linh thì khẳng định

lần sau sẽ được. Cho nên ta cũng tuyệt đối không lo lắng chút nào.



Nói thế là thế nào đây? Phó Thư Bảo cười khổ:



- Bắt đầu nhé!



Đột nhiên hắn đưa tay, không nặng không nhẹ đặt lên bụng dưới của Hồ

Nguyệt Thiền. Cảm giác mềm mại tuyệt vời, dường như còn có chút lông dán trên thịt truyền tới.



Mặt hoa của Hồ Nguyệt Thiền lập tức thay đổi, yêu kiều quát:



- Hai lần trước ngươi đều đặt phía trên bụng ta, lần này... Ngươi đặt ở đâu vậy hả?



- Đây không phải là bụng sao? Xấu hổ quá... Nhưng không thể đặt trên

bụng nữa, phải đặt ở chỗ này. Thế ngươi tự mình quyết định đi nhé. Có

cần ta trợ giúp ngươi luyện hóa Bách Thú Đan nữa không?



Phó Thư Bảo mặt dày vô sỉ nói, bàn tay còn nhẹ nhàng cử động, cảm nhận kỹ lưỡng vùng da thịt được phủ lông này.



Đây quả là sự hưởng thụ cao cấp mà.



Đối với tình hình trước mắt của Phó Thư Bảo thì đúng là như vậy.



- Vô sỉ, đáng hận, hạ lưu, háo sắc...



Trong lòng không ngừng mắng nhưng biết rõ loại ngươi như Phó Thư Bảo

nên Hồ Nguyệt Thiền cũng đành cúi mái đầu xinh đẹp xuống, bi phẫn nói.



- Đương nhiên là muốn. Chúng ta... Bắt đầu nhé!



- Ha ha ha...



Phó Thư Bảo cười vô cùng vui vẻ.



Lần luyện hóa này của Hồ Nguyệt Thiền kéo dài một giờ.



Giống như hai lần trước, cả người đổ mồ hôi, quần áo ướt đẫm, khiến

toàn thân đều hiện ra mông lung mà rõ ràng. lần này hình thái huyền hồ

của nàng cũng không hiện ra mà không bị khống chế nữa.



- Thế nào rồi?



Phó Thư Bảo lo lắng hỏi. Hắn đặt tay ở phía bụng dưới người ta, không
Tướng quân Vu Chương phái ta đi trước dò đường, đại quân di chuyển phía

sau. Lần này chúng ta đi tấn công cửa khẩu tại Hậu Thổ Thành, giết chết

tên Phó Thư Bảo chủ trì nơi đó. Không ngờ lại thuộc hạ nhất thời hồ

đồ...



- Nhân mã của Vu Chương bây giờ ở nơi nào? Các ngươi chuẩn bị tập hợp ở đâu?



Phó Thư Bảo lạnh nhạt nói.



- Nhân mã của tướng quân chia làm hai một đội, mỗi đội một trăm người,

cũng chuẩn bị tập hợp tại sườn núi Tây Tử cách cửa khẩu trăm dặm, sau đó hội hợp với năm trăm Mã Đao Vệ của Hổ Uy Bảo, đồng loạt tấn công cửa

khẩu.



Sườn núi Tây Tử cách cửa khẩu một trăm dặm, lúc đầu là

một thôn xóm tự nhiên nhưng đạo tặc hoành hành, cuối cùng biến mất, chỉ

còn là một nơi không người. Tập hợp ở nơi này đúng là một lựa chọn không tồi.



Phó Thư Bảo lại hỏi.



- Năm trăm Mã Đao Vệ của quân đoàn Hổ Uy hành quân thế nào? Tuyến đường ra sao?



Thám báo nọ lắc lắc đầu:



- Chúng ta chỉ biết địa điểm tập hợp, cũng không biết tuyến đường hành

quân của năm trăm Mã Đao Vệ. Nhưng chúng ta có quân lệnh là hai mươi

ngày sau phải tới tập hợp tại sườn núi Tây Tử.



Ngừng lại một chút, hắn lại cầu khẩn:



- Ta đã nói hết những gì ta biết rồi. Chúng ta đều là người nghe lệnh

của Lạc tướng quân, nể tình này mà các ngươi tha cho ta một lần đi. Cầu

xin các ngươi đó.



- Ngươi đã nói nhiều như vậy, ta cũng nói

cho ngươi biết một bí mật nhé. Thật ra... Chúng ta không phải là thủ hạ

của phu nhân Tú Chi đâu. Phu nhân Tú Chi đã bị ta giết. Ta chính là

người mà các ngươi muốn săn giết, Phó Thư Bảo đây. Lúc trước ngươi cũng

giết ta một lần rồi, giờ đến lượt ta.



- Cái gì?



Thám báo nọ nhất thời cả kinh chết đứng tại cỗ, gan mật như muốn nứt ra. Chuyển biến lúc trước là kinh người, còn bây giờ thì rõ là muốn mạng

người rồi.



Một quyền đánh xuống...



Hồ Nguyệt Thiền xoay người đi. Không biết vì sao, nàng rất sợ nhìn thấy Phó Thư Bảo giết người.



Khí thế đó làm nàng cảm thấy xa lạ!



Địch thủ hành động nhanh phi thường. Giết thám báo của Giáp Tự Quân, sợ rằng cũng khiến đối phương cảnh giác. Dù sao thì Lạc Chấn Thiên phái ra đều là thân tín tinh nhuệ, có lực chiến đấu mạnh mẽ cả, quyết chí phải

phá tan cửa khẩu của Hậu Thổ Thành. Tổng hợp tất cả nguyên nhân lại, Phó Thư Bảo không thể không nhanh chóng trở lại Hậu Thổ Thành.



Cả đường đi đổi ngựa không ngừng, thời gian nghỉ buổi tối cũng rút ngắn

lại một nửa. Mười hai ngày sau, cửa khẩu đã xuất hiện trong tầm mắt. So

với ước định của Vu Chương và Mã Hoành thì hắn tới trước tám ngày.



- Hắc Thạch Thành bảo...



Nhìn tòa Hắc Thạch Thành bảo đứng nguy nga sừng sững trên sườn núi, Hồ Nguyệt Thiền do dự hồi lâu, rốt cục vẫn nói:



- Ta sẽ không đi.



- Không đi sao?



Phó Thư Bảo ngạc nhiên hỏi.