Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 337 : Luyện Linh Lực tầng thứ ba (1,2)

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Lời vừa dứt, hai tỷ muội Sư Nhu và Sư Tình liền đứng dậy, lạnh lùng nói:



- Thiếu gia, chuyện như vậy hãy giao cho chúng ta. Trước hừng đông ngày mai, nhất định sẽ đưa đầu Trác Ngôn đến trước mặt thiếu gia.



- Ha ha, hai chị dâu đi nhanh về nhanh nhé.



Phó Thư Bảo liền lộ ra sắc mặt tươi cười không đáng một đồng.



- Phu quân, chúng ta đi rồi, đêm nay ngươi ngủ một mình đi nhé.



Để lại một câu khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, Sư

Nhu và Sư Tình liền không chút hoang mang đi về phía Hậu Thổ Thành.



- Lưu Chuẩn đại ca, mỗi tối ngươi đều chăn lớn cùng giường với hai vị phu nhân sao?



Đưa mắt nhìn hai tỷ muội sát thủ đi xa, lúc này Phó Thư Bảo mới cười hỏi.



Lưu Chuẩn khẽ đỏ mặt:



- Thiếu gia, chuyện khác ta có thể nói nhưng chuyện thế này... thứ cho ta không thể nói được!



- Ha ha ha, ta đây cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi. Giữ gìn thân thể, nếu quá mệt mỏi thì bổ cũng không bổ được đâu.



-...



Một tràng cười giòn giã vang vọng khắp ruộng lúa vàng óng ánh. Tiếng

cười vang xa, tỷ muội sát thủ đi giết người cũng càng lúc càng xa. Hai

tỷ muội sát thủ khôi phục tự do thật ra chính là hai người bán cái chết. Lần này bọn họ sẽ bán cho Trác Ngôn thứ mà cả đời chỉ có thể ăn một

lần.



Tuy trong phòng luyện công đã đóng cửa sổ những vẫn

không thể nào ngăn cản được khí tức rét lạnh thấu xương tràn ra ngoài.

Hơi nước trong không khí không ngừng tập trung rồi kết thành băng ở

thành cửa sổ, càng tích tụ càng dày. Ở phía xa, mặt trời đang lên cao,

nhiệt độ nóng bức.



Xảy ra hiện tượng ly kỳ như vậy đơn giản là do Vô Căn Thủy Phách đang ở trong phòng luyện công.



Mọi chuyện đều có người khác đi làm, Phó Thư Bảo lại vô cùng nhàn hạ,

vừa đúng lúc luyện hóa thủy tinh túy trong Vô Căn Thủy Phách.



Vô Căn Thủy Phách giống như một đám mây không có hình dạng đang lẳng

lặng trôi nổi trong hư không phía trên mi tâm Phó Thư Bảo. Thủy tinh túy ẩn chứa trong Vô Căn Thủy Phách vốn dĩ có bảy tia nhưng giờ chỉ còn lại nửa tia cuối cùng. Dưới sự ăn mòn không ngừng của Ngũ Sắc Hỏa Nguyên

Tố, nó không ngừng phóng thích ra hàn năng cường đại rồi lại bị Phó Thư

Bảo hấp thu. Trong quá trình này, Thủy Nguyên Tố trong suốt trong Ngũ

Sắc Hỏa Nguyên Tố liền từ từ thu nhỏ lại rồi biến thành một đường tơ nhỏ giống Hỏa Nguyên Tố. Đây không phải là biến mất mà là trở nên tinh

khiết, cường đại hơn.



Mặt trời dần dần đi về đường chân trời phía tây, bóng tối bao phủ cả vùng đất.



Thời gian trôi qua nhanh như vậy nhưng Phó Thư Bảo không có cảm giác gì.



Hàn khí đang tràn ngập trong hư không đột nhiên chấn động, giống như bị nước xoáy hấp thụ, ào ào một tiếng rồi tập trung về phía Phó Thư Bảo từ khắp bốn phương tám hướng. Không kịp hấp thu toàn bộ, bên ngoài thân

thể Phó Thư Bảo nhất thời bị kết thành một tầng băng mỏng. Tầng băng

trắng noãn bao phủ từng sợi tóc, từng thớ thịt của hắn, nhìn qua tưởng

là một hình người bằng bằng được điêu khắc tỉ mỉ.



Đám mây Vô

Căn Thủy Phách cũng bị bao phủ trong lớp băng nhưng nửa sợi thủy tinh

túy cuối cùng lơ lửng ở mặt ngoài của nó đã bị Phó Thư Bảo hấp thu hoàn

toàn.
xuất binh xâm lược thì hắn cũng không sợ.



Đương nhiên, điều

quan trọng nhất chính là rốt cục có thể bài trừ độc tố biến thái của Tu

Lực Luyện Khí tổng hợp kia, hắn có thể hưởng hai bữa ăn lớn siêu cấp là

Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã rồi!



Gạo nấu thành cơm chính là kết cục của những câu chuyện tình yêu xưa, cũng là ý nghĩa cuối cùng của tình yêu, không phải à?



- Cho ta thứ này sao?



Trong khuê phòng tràn ngập hương thơm, Độc Âm Nhi kinh ngạc nhìn thứ

đang để trên măt bàn mình, trợn mắt há mồm, không thể tin được.



Trước mặt nàng là một khối Vô Căn Thủy Phách và ba mươi viên Băng Phách Thạch.



Phó Thư Bảo nhún nhún vai:



- Đương nhiên là cho ngươi rồi. Nếu ngươi không phải là bà xã ta thì ta sẽ không đưa ngươi làm gì. Những thứ này đều phải tặng cho bà xã hết,

người khác đừng mơ tưởng.



Nịnh nọt như thế giống như thiên mã hành không, gió nhẹ mây bay, nhẹ nhàng một chút dấu vết. Trình độ của

hắn về lĩnh vực này lại tinh tiến rồi.



- Phì, chỉ biết nói lời dễ nghe, miệng lưỡi trơn tru thôi.



Trong lòng Độc Âm Nhi vui vẻ, ngoài miệng vẫn ra vẻ cứng cỏi.



- Không lấy sao? Ôi... Vậy thì ta lấy lại là được.



Phó Thư Bảo duỗi tay tới.



- Đã tặng người ta rồi có lý nào lại đòi lại được!



Độc Âm Nhi luống cuống, vội vàng vọt tới cạnh bàn, giang cả hai tay chặn động tác thu hồi của Phó Thư Bảo lại.



- Vịt đến chết còn quang quác. Có vui không?



Phó Thư Bảo cười hỏi.



Độc Âm Nhi lúc này mới cười khúc khích:



- Đương nhiên là vui rồi. Có những thứ này, ta cũng có thể tăng tu vi

lực lượng của ta nhanh như ngươi vậy. Phải biết rằng ta vẫn không cam

lòng để ngươi vượt xa đâu.



Ngừng lại một chút, giọng điệu của nàng trở lên dịu dàng hơn:



- Ta biết ngươi luyện chế cho Chi Ni Nhã một chiếc đai lưng rất lợi

hại, cũng cho nàng một ít Băng Phách Thạch. Nàng dùng Băng Phách Thạch

này đã tiến vào cảnh giới cấp Linh Lực rồi. Chẳng qua lợi ích nàng nhận

từ ngươi có vẻ không nhiều bằng ta. Trong lòng ngươi rõ là thích ta hơn

một chút, hì hì...



Thật ra Độc Âm Nhi cũng không biết, ngay

trước khi Phó Thư Bảo tới gặp nàng đã tới gặp Chi Ni Nhã. Đó là vì hắn

đột nhiên biết tu vi lực lượng của Chi Ni Nhã đã tiến vào cảnh giới cấp

Nguyên Tố đầu tiên, trong lòng cao hứng, lại tới tặng cho nàng công chúa mang hương thơm thân thể tự nhiên kia một trăm khối Băng Phách Thạch

nữa. Tính tổng cộng thì lợi ích mà hắn đưa Chi Ni Nhã thật ra cũng không kém nàng.