Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 338 : Lửa giận công tâm (1)
Ngày đăng: 14:25 18/04/20
- Ha ha, ngươi biết là tốt rồi. Chuyện này... Ngàn vạn lần đừng nói cho Chi Ni Nhã, nếu không nàng sẽ ghen đó.
Phó Thư Bảo giả ngu. Hắn lúc rời chỗ Chi Ni Nhã cũng nói thế:
- Chi Ni Nhã, chuyện này không nên nói với Âm Nhi, nếu không nàng sẽ ghen đó.
- Biết rồi. Ta cũng không ngốc, chuyện thế này ta lại nói với nàng sao? Ngươi cho ta nhiều thứ như thế, lại quan tâm tới ta thế, muốn ta phải
tạ ơn như thế nào mới tốt đây?
Độc Âm Nhi dịu dàng như nước, ánh mắt nhìn Phó Thư Bảo tràn đầy yêu thương, miệng lại còn cười nói:
- Hôn ngươi một chút thì mặt ngươi nổi mụn. Ngủ với ngươi một đêm thì
ngươi không có phúc mà hưởng thụ. Hì thì, thật sự là người đáng thương
mà.
Đột nhiên Phó Thư Bảo vươn hai bàn tay, tay trái nắm lấy ngực trái của Độc Âm Nhi, tay phải nắm lấy ngực phải.
Không khí trong căn phòng lập tức trở nên ngượng ngùng, trầm mặc và hồi hộp.
- Ngươi... Cái tên này, ngươi làm gì đó hả?
Độc Âm Nhi lui về phía sau, muốn thoát khỏi hai cái tay heo của Phó Thư Bảo nhưng nàng rất nhanh phát hiện, hai tay hắn nắm rất chặt, không thể tránh thoát. Vừa di động, một cảm giác ngứa ngáy liền truyền tới, khiến hai chân nàng hơi mềm nhũn ra, suýt nữa là ngã vào ngực Phó Thư Bảo.
Mặt ngọc đỏ bừng, lộ vẻ e thẹn và không cam lòng.
Thoải mái bóp nhẹ hai cái, Phó Thư Bảo mới cười ha hả nói:
- Chăm sóc ngươi, hôn một cái ta không chịu được nhưng sờ vuốt hai cái
lại làm được, xem như đây là tạ ơn ta đi. Mặt khác ta cũng cho ngươi
biết, tu vi lực lượng của ta đã tới cảnh giới Luyện Linh Lực tầng ba
rồi, cũng chỉ còn cách cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực tầng một một bước
thôi. Đến lúc đó thì, hắc hắc... Ngươi không ngủ cùng ta, ta cũng tới
tìm ngươi ngủ đó!
- Phì phì... Ai muốn ngủ cùng ngươi chứ? Nằm mơ đi!
Độc Âm Nhi thở phì phò không ngừng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hô lên kinh ngạc.
- Bảo ca, ngươi vừa nói cái gì? Tu vi lực lượng của ngươi đã đạt tới
Luyện Linh Lực tầng ba rồi sao? Sao có thể thế được? Làm sao lại nhanh
như vậy chứ?
Trong lúc kích động, lời nói của Độc Âm Nhi đã
hơi luống cuống. Phải biết rằng trước đây nàng đi trước Phó Thư Bảo, sau đó bị hắn vượt qua rồi vứt bỏ phía sau. Bây giờ nàng vẫn là cảnh giới
Luyện Linh Lực tầng một, chênh lệch với Phó Thư Bảo rất lớn rồi, muốn
đuổi e rằng không có khả năng. Chuyện như vậy xẩy ra trước mặt, nàng vừa cảm thấy hưng phấn, vui mừng thay cho Phó Thư Bảo vừa cảm thấy mất mát, thất vọng vì mình không cách nào đuổi kịp.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Ngươi phản ứng làm gì chứ? Có mạnh hơn nữa cũng là nam nhân của
ngươi. Nam nhân của ngươi không mạnh hơn ngươi một chút thì làm sao bảo
vệ cho ngươi được chứ?
Mặt ngọc của Độc Âm Nhi hơi ửng hồng, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
- Như thế thì phải để Bảo ca bóp mông một chút nữa nhé?
Phó Thư Bảo cười ha hả, bàn tay vuốt ve đã không cách nào thỏa mãn nữa.
- Không nghiêm chỉnh gì cả. Không được bóp!
Miệng thì kháng nghị nhưng Độc Âm Nhi lại không có dấu hiệu tránh né hay phản kháng, hoàn toàn chịu đựng.
Nắm tay nhanh như bóng mờ, hơn nữa quyền ảnh vô định, nhanh tới mức
không cách nào nhận ra đâu là quyền thật, đâu là quyền giả. Sóng không
khí nóng bỏng ập vào mặt. Không chỉ cơ thể Sa Lực không kịp phản ứng mà
cả tâm lý hắn cũng không cách nào phản ứng kịp!
Bịch! Một
tiếng vang trầm thấp. Cơ thể cao lớn như tháp sắt của Sa Lực lập tức bị
đánh bay lên cao vài thước trên không trung. Người hắn còn chưa hạ
xuống, máu tươi đã bắn tung tóe, rơi xuống như mưa.
Phịch! Cơ thể Sa Lực đập nặng nề lên mặt đất. Kẻ này cũng rất mạnh, không ngờ vẫn bò dậy được, giận dữ hét:
- Phó Thư Bảo, không ngờ ngươi dám đánh ta ở đây!
Một luồng hàn quang lóe lên, giống như tia chớp cắt qua cổ hắn.
Cộp cộp. Đầu Sa Lực liền rơi từ trên cổ hắn xuống, lăn như quả bóng tới dưới chân Phó Thư Bảo.
- Mẹ kiếp. Một nhân vật nhỏ cỡ tôm tép như ngươi mà lại dám la hét, giở trò tàn nhẫn với lão tử à? Lúc lão tử tàn nhẫn thì mẹ ngươi còn chưa
sinh ra đâu!
Giơ một chân lên, Phó Thư Bảo liền đá bay cái đầu người đầy máu kia.
Đúng là đời trước của hắn, khi dùng thủ đoạn tàn nhẫn tại thế giới kia thì Sa Lực còn không biết đang du đãng ở nơi nào.
Chặt đầu Sa Lực chính là Xà Nha Kiếm, lóe lên một cái liền thu vào
trong Luyện Thiên Trữ Vật Giới. Sau khi tu luyện và lĩnh ngộ chữ Khoái
trong Nộ Quyền Thức, không chỉ tốc độ ra quyền của hắn nhanh lên mà tốc
độ xuất kiếm cũng nhanh như gió, người ngoài nhãn lực kém thì cũng chỉ
có thể nhìn thấy một tia sáng lóe lên, không thấy nổi thân kiếm.
Mọi người kinh hãi ngẩn ra. Cảnh tượng vừa rồi la hét ồn ào, ầm ĩ nhốn
nháo giờ yên tĩnh hẳn, một cái kim rơi cũng có thể nghe rõ.
- Có ai muốn coi Phó Thư Bảo ta là kẻ ngốc thì đứng ra rống nữa xem? Đứng ra đây!
Lúc giết người, trên mặt Phó Thư Bảo không có chút dao động nào, biểu
lộ cũng rất trấn tĩnh, thong thả. Dường như hắn vừa giẫm chết một con
kiến chứ không phải là một người sống vậy.
Không ai dám cử
động. Lúc này chỉ có kẻ ngu mới đứng ra. Sa Lực có thể trở thành đại đội trưởng thành vệ quân, bản thân hắn cũng phải có chút thực lực. Vậy mà
không phải hắn cũng bị một quyền một kiếm của Phó Thư Bảo đánh cho toi
mạng sao. Sở dĩ Phó Thư Bảo dám có gan ra tay tàn nhẫn ở trước mặt đám
tâm phúc của Trác Ngôn cũng không phải chỉ dựa vào miệng lưỡi mà là dựa
vào thực lực!
Thiếp của Trác Ngôn là Lam Ngọc đột nhiên lui lại, chỉ về phía Phó Thư Bảo nói:
- Bây giờ hắn chỉ có một mình. Chúng ta không phải sợ hắn. Nếu để sống rời khỏi nơi này thì chúng ta nhất định phải chết!
Một câu nói như vậy giống như đổ một chén nước vào trong chảo dầu sôi, lập tức khiến mọi người bùng nổ.
- Đúng! Phu nhân nói đúng. Giết hắn!
- Chúng ta cùng tiến lên, báo thù cho Trác tướng quân!
Mấy chỉ huy của đám thành vệ quân bị kích động, lập tức có mười mấy
người cả gan tiến tới, rút đao kiếm ra khỏi vỏ, sát khí đằng đằng.