Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 345 : Trôi nổi (2)

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


- Trước cứ cảm nhận một số kỹ năng phi hành đã nắm giữ được đã. Một khi tu vi lực lượng của ta tiến vào cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực, ta đây

có thể nắm giữ kỹ năng phi hành nhanh hơn.



Phó Thư Bảo tưởng

tượng, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Con người dựa vào hai chân để bước

đi, một khi có cánh là có thể phi hành giữa không trung. Nếu không phải

tự mình trải nghiệm thì tuyệt đối không thể lý giải được cảm giác này.



- Trên đầu dưới chân lơ lửng trong không trung hình như không có gì khó khăn. Không biết ta có thể dùng Lực Trường Huyền Phù hiện tại của mình

để lơ lửng theo kiểu treo ngược thân thể, đầu dưới chân trên được không

nhỉ? Thấy rất nhiều Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lục đều dùng Lực Lượng Chi Dực

để phi hành, đều là phi hành với đầu phía trước chứ chưa từng thấy phi

hành đầu ở phía sau. Không biết trong tương lai, ta có thể sáng tạo ra

một tiền lệ như vậy khlão tử?



Nghĩ ngợi một lát, Phó Thư Bảo đột nhiên có ý nghĩ mới lạ.



Cho tới bây giờ, hắn vẫn là một người không thiếu trí tưởng tượng.



Luyện Linh Lực đang quấn quanh bắt đầu khởi động rồi thay đổi phương

hướng vận chuyển. Thân thể Phó Thư Bảo đột nhiên đổi ngược lại, đầu dưới chân trên lơ lửng giữa không trung. Nhưng hắn mới chỉ lơ lửng một chút, thân thể của hắn đột nhiên rơi xuống mặt đất như tảng đá.



- Ta khinh...



Phó Thư Bảo thét lên một tiếng kinh hãi. Mặc dù cú ngã này không gây

tổn thương đến thân thể hắn nhưng đầu hắn chắc chắn sẽ bị đập xuống đất.



Bịch!



Bụi đất tung bay mù mịt.



Thời khắc quan trọng, Phó Thư Bảo đưa hai đấm ra đấm liên tục trên mặt

đất. Mượn phản lực của mặt đất, hắn liền linh hoạt đảo lộn lại rồi hoàn

thành động tác lộn mèo xinh đẹp. Cách xử lý này đã khiến hắn tránh khỏi

việc chạm đầu xuống đất.



Phủi phủi bụi trên tay, ánh mắt Phó Thư Bảo mới di chuyển về phía bên cạnh một núi đá lớn khổng lồ, lớn tiếng nói:



- Ra đi! Nơi này không có người khác, ngươi còn ẩn núp làm cái gì?



Hắn vừa dứt lời, một thiếu nữ mặc váy ngắn màu xanh biếc liền chậm rãi


Phó Thư Bảo nhìn thoáng qua ký hiệu trên địa đồ và địa phương Hồ Nguyệt Thiền chỉ, cảm thấy ngạc nhiên:



- Thanh Uyển Quốc, Trầm Thiết Sơn sao?



Hồ Nguyệt Thiền gật gật đầu.



- Đúng là địa phương đó. Từ địa đồ mà quan sát thì Thanh Uyển Quốc ở

ngay bên rìa sa mạc Vô Thủy, là một quốc gia man hoang, trước kia còn có chút thực lực nhưng hiện giờ đã suy bại rồi, sớm muộn cũng diệt vong

thôi.



Ngừng lại một chút, nàng lại nói:



- Đáng

nhắc tới chính là các đời quốc vương của Thanh Uyển Quốc này đều là do

nữ nhân đảm nhiệm. Địa vị của nữ nhân tại Thanh Uyển Quốc rất cao. Nam

nhân nơi đây lại không có chút địa vị gì, không thể tu luyện vũ kỹ, chỉ

có thể đọc sách. Quân đội của nó cùng đều là nữ nhân cả, hoàn toàn trái

ngược với những quốc gia mà chúng ta biết.



Hóa ra là một quốc gia nữ quyền chí thượng. Nơi này không khác mấy so với Nữ Nhi Quốc trong ấn tượng của Phó Thư Bảo.



- Việc này thật ra ta cũng biết một chút. Trước kia ta cũng từng đọc được trong một cuốn sử thư.



Phó Thư Bảo nghĩ tới một điều gì đó rồi nói:



- Chẳng qua ta cũng hơi lo lắng. Nơi đó là địa bàn của Kim Sa Bái Thiên Giáo thì phải.



Tú Quốc có bốn đại tông phái, lần lượt là Quy Vân Tông, Tử Đảo Mật Nhân Xã, Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các, cuối cùng là Kim Sa Bái Thiên Giáo. Ba

tông phái đầu đúng là tông phái của Tú Quốc nhưng Kim Sa Bái Thiên Giáo

cuối cùng lại chỉ có thể tính là một nửa tông phái của Tú Quốc mà thôi.

Bởi nó ban đầu được thành lập trên lãnh thổ Tú Quốc, nhưng giáo phái này phát triển ở Tú Quốc cực kỳ tầm thường. Sau khi Tú Quốc thành lập, Kim

Sa Bái Thiên Giáo dần dần mờ nhạt tại nơi này, ngược lại phát triển ra

một số quốc gia lân cận.



Giáo tôn của Kim Sa Bái Thiên Giáo

coi trời là chúa tể tất cả thần linh, bái thiên bái thiên. Đó cũng là

nguyên nhân nó có tên Kim Sa Bái Thiên Giáo. Giáo chủ Kim Sa Bái Thiên

Giáo coi mình là trời, không thừa nhận thiên tử hoàng thất mỗi nước, thế nên bị đàn áp cũng là đương nhiên. Để tránh chuyện bị đàn áp, nó chuyển tổng đàn về địa phương như Thanh Uyển Quốc cũng không có gì là lạ