Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 379 : Dụ địch xâm nhập - Apache hình người

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Nhìn thấy không thể gây tổn thương cho Phó Thư Bảo, lại thấy dáng vẻ thong thả tiêu sái của đối phương, Nam Vô Thiên bị tức tới muốn hộc máu.



Thiên Trúc Cung lại giương lên, mặc dù không có Xà Nha Tiễn nhưng còn ba mũi tên dùng Luyện Vĩnh Hằng Lực ngưng luyện thành hiện lên trên dây dung! Dây cung bật lên, ba mũi tên thuần năng lượng liền bay về phía Nam Vô Thiên. Mũi tên như vậy dù không thể sắc bén như Xà Nha Tiễn nhưng cũng rất mạnh, thanh thế kinh người. Nhất là nó không có thực thể, ẩn vào trong không trung là rất khó phát hiện.



Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện ra, nếu như sau này muốn ám sát ai, dùng Thiên Trúc Cung phối hợp với mũi tên do năng lượng đơn thuần tạo thành, vô thanh vô hình, ở trong một số trường hợp còn hữu dụng hơn Xà Nha Tiễn!



- Kim Sư Tử Hống! Hống! Hống! Hống!



Tiếng hét rung động thiên địa xuất hiện. Á Đề Mạn kịp thời ngăn cản ba mũi tên ngưng luyện từ năng lượng lực lượng. Bụng hắn phình lên như bụng cóc. Một tiếng rống này của hắn lập tức rung động khiến ba mũi tên bị chấn nát thành những mảnh nhỏ.



Trước mặt Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ, mũi Xà Nha Tiễn chính thức cũng có thể bị nghiền nát, càng huống chi là ba mũi tên thuần năng lượng lực lượng chứ?



Á Đề Mạn ra tay, Khố Nạp Á hiển nhiên cũng không chịu lạc hậu, ngay lúc này liền phát ra tiếng rống lớn rung động thiên địa, muốn bao vây Phó Thư Bảo lại.



Một khi hình thành thế bao vây tam giác thì dù Phó Thư Bảo có tốc độ nhanh hơn cũng sẽ lâm vào kết cục thê thảm.



- Muốn bao vây ta sao? Nằm mơ đi.



Khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên nụ cười, cũng chẳng coi Khố Nạp Á có thực lực yếu nhất trong ba kẻ địch vào đâu. Sự thật là nếu không có Nam Vô Thiên và Á Đề Mạn, lấy thực lực của mình Khố Nạp Á thì hắn căn bản chẳng cần chạy trốn, trực tiếp đối chiến, giết rất nhẹ nhàng!



Nhưng có Á Đề Mạn và Nam Vô Thiên thì hắn phải chạy.



Vù! Bước chân sinh gió thật, hơn nữa còn là một cơn gió rất lớn. Đất cát phía sau hắn bị thổi tung bay, hình dạng giống như một con thổ long.



- Mục đích của tiểu tử này là không muốn chúng ta nghỉ ngơi!



Nam Vô Thiên đã nhận ra động cơ của Phó Thư Bảo.



- Khinh thân thân pháp của hắn nhất định là công pháp khinh thân từ Thời Đại Khởi Nguyên. Bắt được hắn, dù thế nào cũng phải bức hỏi cho ra!



Không dùng Lực Lượng Chi Dực mà có tốc độ như vậy, căn bản không khinh thần thân pháp nào trên thế giới này có được, cực kỳ có khả năng là thân pháp cấp côi bảo tới từ Thời Đại Khởi Nguyên. Vừa nghĩ như vậy, Á Đề Mạn liền không cần biết tới nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi, chấn động Lực Lượng Chi Dực, nhanh chóng đuổi theo.



Ba nhân vật đầu lĩnh quan trọng đã hành động, thủ hạ của bọn họ tất nhiên không thể nghỉ ngơi tiếp, rối rít kết thúc, sải bước lên linh thú tọa kỵ và Thiết Ưng, tham gia truy kích.



Tốc độ của Phó Thư Bảo rất nhanh, Nam Vô Thiên, Á Đề Mạn và Khố Nạp Á cũng nhanh, trong nháy mắt đã đuổi đi rất xa.



Một lần này, Phó Thư Bảo cũng không kéo dài khoảng cách quá nhiều mà vẫn duy trì một trạng thái không xa không gần. Vài lần thấy sắp đuổi kịp được hắn rồi thì lại bị kéo giản khoảng cách, chạy tới địa phương an toàn. Có thể tưởng tượng được ba người đang truy đuổi hắn hận tới mức nào.



Nhìn thấy sắp đuổi kịp mục tiêu, lại bị hắn bộc phát tốc độ, trong nháy mắt kéo giãn cự ly. Ba người Á Đề Mạn hận tới nghiến răng kèn kẹt, không thể ăn sống nuốt tươi hắn, lột da hắn, không đuổi thì không cam lòng mà đuổi lại không đuổi kịp. Đồng thời, càng đuổi lâu, bọn họ lại càng hâm mộ loại "khinh thân thân pháp" quỷ dị kia của Phó Thư Bảo. Dưới nhiều nhân tố tổng hợp như vậy, ba nhân vật quan trọng này không quản tới thủ hạ của mình nữa, cứ lao đầu mà đuổi theo.



- Mau lên! Chúng ta sắp không thấy tộc trưởng đâu rồi. Mau tăng tốc!



Một kỵ sĩ linh thú quát lớn, bảo đồng bọn gia tốc.



Ngay lúc này, trong thiên địa đang bị mặt trời chói chang thiêu đốt có một mùi thơm kỳ dị. Lập tức cả không gian nóng nực chấn động một chút, trở nên mát mẻ. Trong tích tắc này, thiên địa thay đổi màu sắc. Cả đại địa toàn cát vàng trong nháy mắt liền có rất nhiều cây cỏ màu xanh trưởng thành rất nhanh. Đưa mắt nhìn lại, nơi này trở thành một vùng đầy màu xanh sinh cơ. Trên bầu trời có cánh hoa đào rơi rơi, tạo thành một cơn mưa cực kỳ lãng mạn.



- Cẩn thận! Đây là... Ảo cảnh!



- Đã muộn rồi! Bách Biến Phân Thân! Tiến công!



Một tiếng quát yêu kiều vang lên trong đám mưa hoa đào. Hư không hơi chấn động một chút. Một trăm phân thân huyễn hồ đột nhiên xuất hiện, chân đạp Hoan Nhạc Vân, yêu kiêu hô đánh, trong nháy mắt đã tiến vào bên trong đội phi hành.



Do Phó Thư Bảo quấy nhiễu địch thủ nghỉ ngơi, làm cho bọn họ không cách nào khôi phục trạng thái bình thường được, Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh cũng có đủ thời gian khôi phục rồi. Hơn nữa bên cạnh Phó Thư Bảo chưa bao giờ thiếu linh dược, cho nên lần này không chạy trốn nữa. Vào thời điểm trực tiếp phản công.,Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh lúc này đang ở trạng thái mạnh mẽ nhất.



Một mình Tiểu Thanh đã khiến cho kỵ sĩ linh thú của Bán Thú Nhân Tộc, nữ chiến sĩ Thanh Uyển Quốc và Thiên Phạt Giả của Kim Sa Bái Thiên Giáo ăn không tiêu, càng huống chi là có thể một Hồ Nguyệt Thiền hồ ly tinh cấp Linh Vương chứ?



Lực công kích của Hồ Nguyệt Thiền dù không phải rất mạnh nhưng toàn thân đều là thủ đoạn mê hoặc lòng người rất tốt, huyền diệu vô song, là một đại sự phụ trợ chiến đấu cực tốt. Một mình nàng có thể chỉ huy một trăm huyễn hồ phân thân, chẳng khác nào một chiến đội trăm người, cộng thêm với Huyễn Hồ Hương, Huyễn Hồ Cảnh và các loại Hình Thái Huyễn Hồ, đừng nói là nam nhân mà cả nữ nhân cũng không thể thoát khỏi chuyện bị nàng mị hoặc và khống chế tâm thần!
Nam Vô Thiên mất đi sự quyết đoán. Vật săn ở ngay phía trước nhưng lại không bắt được, trong lòng hắn vô cùng phiền muộn.



- Tiểu tử kia cũng dừng lại rồi.



Á Đề Mạn nhìn phía trước.



lúc này Phó Thư Bảo quay người lại, cười ha hả nói:



- Hai vị. Nếu đã tới địa bàn của ta rồi thì chúng ta chơi trò quan binh bắt cường đạo suốt dọc đường cũng phải kết thúc thôi. Giờ chúng ta thay đổi vị trí một chút, để ta tới đuổi giết các ngươi nhé.



- Ngươi đúng là khoác loác không biết thẹn! Á Đề Mạn với ta và Á Đề Mạn thống lĩnh, dù là nữ vương Tú Quốc cũng phải khách sáo, tức giận cũng không có gan truy sát chúng ta! Ngươi có thực lực thế sao? Đúng là buồn cười!



Nam Vô Thiên đã tức giận vô cùng. Cả đời hắn đây mới là lần đầu tiên bị vật săn cắn trả.



- Đó là...



Á Đề Mạn đột nhiên nhìn về phía xa xa, hướng cửa của Hậu Thổ Thành.



Ầm ầm ầm ầm, ù ù!



Tiếng chiến mã chạy chấn động đại địa, bộ binh đồng thời hành quân chỉnh tề đột nhiên truyền tới. Cả một vùng cát vàng tung bay. Đây chính là một bộ phận quân đội và kỵ binh của Hậu Thổ Thành. Cuối cùng là cung tiễn thủ và nỗ thủ. Đại khái nhìn lại, một đoàn người đen kịt, tinh kỳ tung bay, nhân số đạt tới sáu ngàn người xuất hiện.



Đi đầu đoàn quân là một kỵ sĩ mặc áo giáp đen. Trên lưng hắn mang một cây cờ ba thước, trên có ghi một chữ "phó" rất to, đón gió mà tung bay.



Nếu trên mặt lá cờ kia có một chữ "đồ" thì Á Đề Mạn khẳng định sẽ không chút do dự mà lao tới giết Phó Thư Bảo. Nhưng trên mặt lá cờ lại ghi chữ "Phó". Không ai dám làm loạn cờ hiệu của quân đợi, dù là Tú Quốc hay là Thanh Uyển Quốc hay các nước khác. Ghi loạn trên cờ của quân đội chính là trọng tội tru sát chín tộc. Á Đề Mạn hiểu rất rõ hai điều. Quân đội mang theo cờ hiệu chữ "Phó" như vậy đã nói rõ một vấn đề. Phó Thư Bảo trước mặt bọn họ này nhìn như trẻ con, thật ra lại là trọng thần nắm trọng binh của Tú Quốc. Điều thứ hai là bên cạnh tiểu tử họ Phó này có rất nhiều người, người như nữ thị vệ Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ kia cũng có thể xuất hiện. Hoặc là còn có nhiều trợ thủ còn lợi hại hơn. Lúc này nếu hắn còn không hiểu rõ tình huống thì hắn và Nam Vô Thiên sẽ vĩnh viễn nằm lại chỗ này.



Đối mặt với quân đội, dù là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ thực lực mạnh mẽ cũng sẽ thành bia cho cả ngàn vạn cung nỏ ngắm bắn. Lồng lực lượng của ngươi có thể ngăn cản trăm đợt công kích như sau ngàn lần thì sao? Cùng một đạo lý, Lực Sĩ bất đồng nắm giữ lực lượng Nguyên Tố bất đồng. Công kích Ngũ Hoa Bát Môn, ngàn ngàn vạn vạn lần đánh lên một điểm, dù là một ngọn núi lớn cũng bị đấm bằng, huống chi là cơ thể huyết nhục của Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ chứ?



Người ta là thân thể huyết nhục, một ngày còn chưa đột phá được hạn chế sinh tử thì tuyệt đối có thể bị đánh chết mệt. Cho dù là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ cũng vậy.



- Họ Phó kia, rốt cục ngươi là ai?



Á Đề Mạn tức giận hỏi.



Phó Thư Bảo cười ha hả đáp:



- Bổn nhân đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, Phó Thư Bảo, cũng là Vô Miện Tướng Quân, đại đệ tử của một trong tam đại phong cương vương, Định Thiên Tước Vương của Tú Quốc, là phò mã của Dật Hương Công Chúa Thánh Đóa Lan Quốc! Độc Vô Song, thánh tộc trưởng Độc Lang Tộc là mẹ ta!



Danh hiệu gì mà lộn xộn thế?



Vô Miện Tướng Quân là tướng quân không được quan lại thừa nhận, thậm chí có thể là loạn quân, phản quân nhưng một đoàn quân sát khí đằng đằng, uy vũ mạnh mẽ đang giết tới kia thì sao.



Định Thiên Tước Vương chính là khách làng chơi, tứ hải đều biến. Thiếu niên kiệt xuất có thể làm đại đệ tử của hắn sẽ là cái dạng gì chứ?



Không thể tưởng tượng nhất là Dật Hương Công Chúa của Thánh Đóa Lan Quốc, thân thể thơm mát tự nhiên, giống như nữ thần hạ phàm, là thần nhân cực kỳ hiếm thấy trong nữ nhân, rất nhiều nữ nhân băng thanh ngọc khiết coi là thần tượng, cũng là người trong mộng của rất nhiều vương tôn quý tộc, vậy mà hắn lại thành phò mã của người ta sao? Hơn nữa phò mã này không ngờ lại ở cái nơi đến chim không thèm đẻ trứng như Hậu Thổ Thành!



Danh hiệu cuối cùng càng khiến người ta nghĩ tới vỡ đầu cũng không Rõ. Thánh tộc trưởng Độc Lang Tộc, ba trăm năm trước độc bộ thiên hạ, rất nhiều người nghe thấy tên nàng đều run cầm cập. Tiểu tử này không ngờ lại là nhi tử của nữ ma đầu đó!



Đã có đủ loại danh hiệu không thể nói rõ như vậy, một cái cũng đủ khiến người ta kinh hãi rồi. Vậy mà tất cả lại tụ lại trên đầu tên tiểu tử này, mức độ kinh người khiến không chỉ cằm mà cả hàm răng người ta cũng phải rơi xuống mặt đất!



- Ta tự để lộ bí mật này ra đã là coi trọng hai người các ngươi rồi. Hai người các ngươi đều là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ, có tư cách là địch thủ của ta. Kính trọng thực lực của các ngươi cho nên ta mới nói chuyện với các ngươi.



Phó Thư Bảo chậm rãi nói:



- Hiện tại trước mắt các ngươi có hai con đường có thể đi. Một là tiếp tục truy sát ta, nhưng các ngươi cũng phải biết cho rõ, một khi để quân đội ta tới, vị trí chúng ta sẽ thay đổi ngay. Lúc đó sẽ là ta truy sát các ngươi. Hiện tại nếu các ngươi quay đầu rời đi thì coi như chúng ta cười một tiếng bỏ ân cừu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng dù là đi con đường nào, các ngươi cũng phải lựa chọn trước khi quân đội của ta tới.