Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 380 : Bữa tiệc lớn như ước nguyện

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Có thể đường đường chính chính, ngang ngược cho hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ lựa chọn hai đường như vậy, trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có một mình Phó Thư Bảo mà thôi.



- Ha ha... Phó Thư Bảo giỏi lắm. Á Đề Mạn rất ít khi bội phục người khác, nhưng hiện giờ ta bội phục một người đó là ngươi.



Á Đề Mạn cười to. Trong lòng hắn không cảm thấy mình lật thuyền trong mương mà là toàn bộ mọi người đều bị lật thuyền.



Tiếng móng chiến mã phi nhành càng lúc càng gần, chấn động khiến cát trên mặt đất chạy ào ào.



Nhưng trước khi quân đội tới đây lại có một số chiến sĩ vọt tới từ nông trường và Hạp Cốc Quan. Đó là chiến đội tinh nhuệ trăm người của Độc Âm Nhi, Đế Thiếu Vũ. Đây mới là lực lượng tinh nhuệ của Phó Thư Bảo, là vương bài hắn giữ lại trong tay.



Động tĩnh như dốc toàn lực thế này, dù Á Đề Mạn và Nam Vô Thiên có ở trạng thái mạnh nhất cũng tuyệt đối không thu được kết quả tốt, đừng nói tới lúc đang bị tiêu hao quá độ như hiện nay.



- Tốt lắm. Họ Phó kia, ta nhớ ngươi rồi. Chúng ta sau này hãy tính đi.



Nam Vô Thiên oán hận nói.



Phó Thư Bảo cười nói:



- Kẻ thù của ta trải khắp thiên hạ, có thêm hai người các ngươi thật ra cũng không có gì.



Đúng là nghiêm chỉnh mà nói, hai đại phương cương vương của Tú Quốc cũng đều là kẻ đối đầu tới chết của hắn. Hai người Á Đề Mạn và Nam Vô Thiên này thật ra cũng không là gì.



- Họ Phó, ngươi chứ chờ Thiên Phạt Giả truy sát không ngừng đi! Chúng ta đi!



Á Đề Mạn ngừng cười, lưu lại một câu tàn nhẫn rồi chấn động Lực Lượng Chi Dực, vọt lên bầu trời, trong nháy mắt đã chỉ còn lại một điểm đen lờ mờ.



Nam Vô Thiên và Á Đề Mạn rời đi rồi, cuộc truy sát dằng dai rốt cục cũng kết thúc.



- Có thêm hai địch thủ cường đại là Kim Sa Bái Thiên Giáo và Bán Thú Nhân Tộc của Thanh Uyển Quốc này, thu được mười thị vệ Luyện Lực Sĩ, còn cả Kim Ti Hồ Lô, không biết là lời hay lỗ đây?



Nhìn vào bầu trời thoáng đãng, trong lòng Phó Thư Bảo thầm tính toán.



Có một số việc không cách nào tính rõ được mất nhưng phải làm như vậy. Trên cuộc đời xuất hiện những chuyện bất ngờ, không thể nào phỏng đoán được. Lấy hành trình đi tìm Kim Ti Hồ Lô như vậy, nếu không gặp phải Tây Hoa Dung, không ra tay cứu nàng thì cũng không tiến vào lĩnh đại của Bán Thú Nhân Tộc. Vậy thì tu vi lực lượng của hắn cũng không thể tăng lên nhanh như vậy. Sinh Luyện Lực Khí cổ xưa kia cũng không thể giúp hắn tiến vào cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực. Sau đó, Hồ Nguyệt Thiền cũng không thể bởi luyện hóa Kim Ti Hồ Lô mà nhẹ nhàng trở thành hồ ly tinh đồng cấp với Linh Vương.



Có được có mất. Một câu nói này đã bao trọn quy tắc biến thiên của vạn vật.



Nếu như có một lần lựa chọn nữa thì Phó Thư Bảo cũng sẽ không do dự làm như vậy, ra tay cứu Tây Hoa Dung, đối mặt với Bán Thú Nhân Tộc và Kim Sa Bái Thiên Giáo.



Người như Phó Thư Bảo, mặc dù bại hoại nhưng cũng có nguyên tắc của hắn. Cho dù là trời hắn cũng dám rống lớn ba tiếng, đứng ra đối mặt!



o0o



Mặc dù ít người từng thấy Ngũ Sắc Phi Thiên Dực của Phó Thư Bảo, chỉ giống như hoa quỳnh nở trong đêm nhưng đã truyền khắp Hắc Thạch Thành bảo, ai cũng đều biết. Giờ phút này mọi người đều đang bàn luận về đôi Phi Thiên Dực thần bí mà huyễn lệ của hắn.



Không giống với việc chiến sĩ đội trăm người bên ngoài bàn luận tới nước bọt tung bay, thần sắc Độc Âm Nhi lại nghiêm trọng. Có thần sắc giống nàng còn có Chi Ni Nhã.



- Âm Nhi tỷ tỷ, ngươi... Ngươi vừa nói là... Độc tố thần bí kia đã được giải trừ rồi sao?



Vẻ nghiêm trọng như vậy là bởi Chi Ni Nhã vẫn chưa thể tin chuyện này là thật.
Phó Thư Bảo đột nhiên túm hai chân Độc Âm Nhi, mở ra, cơ thể áp mạnh xuống.



- Đừng... Cái tên này!



Nói tới đây, đột nhiên miệng Độc Âm Nhi bị miệng Phó Thư Bảo bịt kín lại, muốn đẩy ra nhưng thực lực kém hẳn một bậc. Lực ôm càng lớn, lực khống chế lại càng lớn hơn. Chỉ trong nháy mắt, một chiếc lưỡi đã tiến vào trong miệng nàng, nhanh nhẹn giống như cá bởi vậy.



Bá vương ngạnh thương cung. Đây chính là chuyện Phó Thư Bảo muốn làm.



- Bảo ca, ngươi sao lại làm thế... Ngươi...



Chi Ni Nhã nhìn mà đỏ mặt tía tai, xấu hổ nhưng lại mong chờ. Dường nhưng lúc này nàng mong người bị Phó Thư Bảo ép xuống là nàng chứ không phải là Độc Âm Nhi.



Nữ nhân tranh giành nhau từng khắc một, ghen tị từng chút một. Vào giờ phút quan trọng này lại càng mạnh hơn.



Bị ôm rồi đè xuống, phòng tuyến cuối cùng bị đột phá mạnh mẹ, Độc Âm Nhi kinh hoảng rên lên một tiếng kỳ dị, hai bàn tay ôm chặt lưng Phó Thư Bảo...



Một khắc trước còn đoàn kết tác chiến, hiện giờ đã phải thần phục dưới sự chinh phục của đối phương, phát ra âm thanh khiến người ta ghét.



Độc Âm Nhi rất hưởng thụ, Chi Ni Nhã rất tức giận.



Chiến đấu xâm nhập, mỗi lần đánh tới lại kịch liệt phi thường, gay go phi thường, tráng lệ phi thường. Chuyện này rơi vào mắt Chi Ni Nhã đã trở thành mất mát và chua xót.



Nhìn như vậy không biết bao lâu.



- Ta... Ta đi. Các ngươi...



Chi Ni Nhã vốn muốn nói:



- Đôi cẩu nam nữ các ngươi.



Nhưng câu cuối cùng lại không thể phát ra miệng được.



- Aa...



Một tiếng rên rỉ kỳ dị phát ra từ trong cổ họng Độc Âm Nhi.



- Ngươi còn muốn chạy sao? Chạy đi đâu?



Phó Thư Bảo đột nhiên ôm lấy thắt lưng Chi Ni Nhã, thuận thế xoay người, bắt đầu chinh phục nàng như chinh phục Độc Âm Nhi.



Độc Âm Nhi đầy dã tính cũng bị thuần phục, càng huống chi là người dịu dàng ngoan ngoãn, không có kinh nghiệm chiến đấu như Dật Hương Công Chúa chứ?



- Đừng... Ngươi... a...



Âm thanh kỳ diệu, chiến đấu kỳ diệu. Ngoài điều này ra, những chuyện khác trong thiên địa đều có thể không cần quan tâm.



Hy vọng đã lâu, bữa tiệc lớn mơ ước rốt cục cũng thành hiện thực.