Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 386 : Hành trình kinh đô
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Đi dạo trên đường phố một hồi, Phó Thư Bảo dãn Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh đến Tố Nhân Phường.
Tố Nhân Phường chính là tổng bộ mạng lưới tình báo của Phó Thư Bảo ở kinh
đô, Phương Tín hiện đang tọa trấn tại Tố Nhân Phường, nếu như không phải có chuyện khẩn cấp cần hắn đích thân bẩm báo thì Phương Tín luôn lưu
lại trong tổng bộ này, tiến hành phân tích và xử lý những thông tin từ
các trạm truyền về, cũng đồng thời khống chế tất cả các nữ tình báo, chỉ huy chúng nữ hành động.
Nơi này giống như một hắc ám đế quốc
nghiễm nhiên khoác lên vai một lớp áo tình sắc. Phương Tín chính là
người chấp chưởng cao cấp nhất của đế quốc này, còn Phó Thư Bảo thì
chính là đế quốc chi vương ẩn mình đằng sau.
Đi đến Tố Nhân
Phường, đầu tiên nhìn thấy một hồ nước xanh biếc phòng đãng, sau đó là
một dãy các đình đài lầu các, cảnh trí ưu nhã. Chẳng qua lúc này là mùa
đông, khí trời lạnh, không có cô nương nào của Tố Nhân Phương bơi lội
đùa giỡn trong hồ.
Phó Thư Bảo đột nhiên giá đáo, Phương Tín cảm
thấy hơi ngoài ý muốn, tu nhiên vẫn trong thời gian ngắn nhất tập hợp
tất cả các cô nương, tham kiến “Đế quốc chi vương”. Bên cạnh Phó Thư Bảo có hai nữ đồng bạn, Phương Tín nhận ra Tiểu Thanh là siêu cấp thị vệ,
còn Hồ Nguyệt Thiền thì không quen biết, trong lòng không khỏi phân tích quan hệ giữa nàng và Phó Thư Bảo, cho nên cũng không dám ngang nhiên an bài các tiết mục “chơi đùa”, trực tiếp mời Phó Thư Bảo đến mật thất
trong thư phòng, chỉnh lý một vài tình báo mà thời gian qua sưu tầm
được, bẩm báo cho Phó Thư Bảo.
Những tình báo này chủ yếu nhắc
đến Thanh Dật vương tước và Thái Bình vương tước, còn có một số động
thái của Vương thất, chủ yếu là tin tức về Tú Ngọc nữ vương,… Trọn vẹn
mất thời gian một chén trà nhỏ mới nói xong.
Thanh Dật vương tước kể từ sau khi âm mưu bí mật đánh len Hạp Cốc Quan thất bại liền không
có động thái rõ ràng. Thái Bình vương tước thì vẫn bận rộn xây dựng thế
lực của mình, nhất thời cũng không có động thái rõ ràng. Từ trong miệng
Phương Tín, Phó Thư Bảo còn biết được, Thái Bình vương tước vì chuyện
không tìm thấy bảo bối nhi tử Tú Cát của mình mà còn đến gây náo loạn
với Quy Vân Tông một phen.
Bề ngoài thoạt nhìn yên bình, không có mưa gió, nhưng Phó Thư Bảo biết rằng đây chỉ là khoảng lặng trước khi
Hồ Nguyệt Thiền cũng đều dịch dung cải trang, xem như bí mật vào thành,
trước khi tiến vào Hoàng Kim Thành, hắn tự nhiên không thể để bại lộ
thân phận, tiểu tử Phương Tín này không chỉ là một hảo thủ trong việc
thu thập tin tức, mà đối với việc phỏng đoán tâm tư người khác cũng là
một tay thiện nghệ, từ một vài an bài nhỏ này là có thể thấy được.
Bốn kiệu phu tinh tráng, một cái kiệu lớn, trong Tố Nhân Phường, chiếc kiệu này không biết đã bí mật đưa đón bao nhiêu khách nhân tôn quý có thân
phận đặc thù. Ba người Phó Thư Bảo ngồi trong kiệu, để bốn kiệu phu đưa
đến Đế Quốc Luyện Lực Sĩ hội sở, người bên ngoài nhìn vào chỉ nghĩ người ngồi trong kiệu là một quý tộc đệ tử hoặc vị quan lại nào đó mà thôi.
Đến Đế Quốc Luyện Lực Sĩ hội sở, người đầu tiên gặp là khảo quan Sử Trụ.
Lúc trước, Phó Thư Bảo đến Đế Quốc Luyện Lực Sĩ hội sở, trên người ngay
cả một cái huy chương Luyện Lực Sĩ cũng không có, nhưng bây giờ, hắn đã
nằm trong hàng ngũ cường giả Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực rồi.
Tại kinh đô Tú Quốc, trong phân hội Đế Quốc Luyện Lực Sĩ hội sở, người có
tu vi lực lượng cao nhất là Long Điền hội trưởng, hiện nay ông ta cũng
là Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực.
- Phó công tử, hội trưởng đang chờ ngài trong thư phòng.
Sau khi hàn huyên chốc lát, khảo quan Sử Trụ liền nói chuyện chính.
- Đợi lát nữa hẵng tán gẫu.
Phó Thư Bảo mỉm cười, dẫn Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh nhằm hướng thư phòng của Long Điền đi đến.
Nhìn ba người Phó Thư Bảo rời khỏi, ánh mắt khảo quan Sử Trụ nhất thời trở nên phức tạp, sau khi sửng sốt một lúc mới than thở:
- Thiên tài, thật đúng là thiên tài cả đời khó gặp, chỉ ngắn ngủi một năm mà tu vi lực lượng của hắn không ngờ đã đạt đến cảnh giới Luyện Vĩnh
Hằng Lực, cảnh giới như vậy đã là truyền kỳ, bao nhiêu người nằm mơ cũng không thể đạt đến cảnh giới như vậy, thậm chí mất cả đời cũng không thể đạt tới.
Khảo quan Sử Trụ có cảm khái như vậy cũng không có gì
là kỳ quái, bất cứ kẻ nào đứng trước kỳ tích tu luyện như vậy, hắn đều
sẽ cảm thấy kinh thán, cũng không tránh khỏi đố kỵ. Nếu như Băng Oánh
nhìn thấy Phó Thư Bảo, biết được thành tựu của hắn, liệu trong lòng nàng có chút hối hận nào không? Sẽ đối xử với Phó Thư Bảo như thế nào?