Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 387 : Ỹ nghĩ hoàn mỹ

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Phó Thư Bảo lúc trước là một tên hoàn khố đệ tử phú gia, tiếng xấu truyền xa, thuộc hạ cũng tầm thường, không đáng là gì, nhưng bây giờ, hắn đã có tư cách khiêu chiến với cường giả như Mạc Khinh Vân, chuyển biến như vậy, đối với một nữ tử nhìn lầm người, lúc này khẳng định cảm xúc vô cùng phức tạp.



- Vào đi, Phó công tử.



Bước chân ba người Phó Thư Bảo còn ở ngoài thì trong thư phòng đã truyền đến thanh âm Long Điền, trầm ổn hữu lực, trung khí mười phần, khiến người khác có một loại cảm giác uy nghiêm.



- Hai người các ngươi ở ngoài chờ ta một lát.



Phó Thư Bảo để lại một câu, sau đó tiến vào thư phòng.



Tiểu Thanh hiển nhiên không nói gì, bất cứ mệnh lệnh nào của Phó Thư Bảo thì nàng cũng đều chấp hành vô điều kiện. Thái độ khác thường chính là Hồ Nguyệt Thiền, trước kia nàng vẫn luôn né tránh Phó Thư Bảo, nhưng kể từ sau đêm phong lưu đó, một thân xử nữ giao cho Phó Thư Bảo thì thái độ của nàng liền xoay tròn 180 độ. Sau khi Phó Thư Bảo dứt lời, nàng chỉ gật đầu một cái, bộ dạng giống như nàng dâu thập thần nhu thuận.



Chẳng qua, trong lòng hồ ly tinh cũng có suy nghĩ khác.



- Mặc dù đã thành nữ nhân của ngươi, nhưng ta cũng không muốn cùng ở chung một chỗ với hai nữ nhân kia của ngươi, nữ tử nhân loại hẹp hòi, thích ăn dấm, yêu sinh ghen, nếu sống cùng một chỗ, không biết sẽ gây ra bao nhiêu phong ba, cho nên, ta vẫn nên đặt mình trong bóng tối, không để bị hai nữ nhân kia phát hiện, mặt khác, nếu thỉnh thoảng ở cùng, mị lực của ta sẽ không giảm, hắn cũng sẽ thường xuyên nghĩ đến ta, nhớ ta, ta sẽ độc chiếm nửa trái tim của hắn, nhất cử lưỡng tiện, tại sao lại không làm chứ?



Đây chính là suy nghĩ trong lòng hồ ly tinh.



Cửa thư phòng chậm rãi đóng lại, thân ảnh Phó Thư Bảo biến mất đằng sau cánh cửa.



o0o



- Nơi này chính là mật thất luyện chế Lực Luyện Khí chuyên dụng của ta, có rất nhiều thiết kế tinh xảo, có thể đem Nguyên Tố Hỏa của Luyện Lực Sĩ phát huy uy lực đến mức lớn nhất, Phó công tử cứ tùy tiện sử dụng.



Sau khi trò chuyện trong thư phòng một phen, nghe được thỉnh cầu của Phó Thư Bảo, Long Điền liền đích thân dẫn Phó Thư Bảo đến một gian mật thất.



Phóng mắt nhìn một lượt, có thể thấy gian mật thất này không phải hình tròn mà là hình bán nguyệt, cực kỳ giống quả cầu tròn bị một đao chém thành hai nửa. Mặt đất, vách tường, khung đỉnh đều do vật liệu đá xây dựng thành, nhưng không nhìn thấy vết tích gì, mặt đất, vách tường và khung đỉnh giống như liền thành một thể, sáng trong như ngọc.



Vừa liếc mắt nhìn, Phó Thư Bảo quả thật không nhìn ra vật liệu đá này là gì, chỉ cảm thấy bên trong có một luồng linh khí dồi dào lưu chuyển. Ngoại trừ kỳ lạ ở chỗ nơi này đều là vật liệu đá ra, trong gian mật thất bán nguyệt này chỉ để vài kệ hàng chứa các loại linh tài, ở giữa gian mật thất còn có một cái đại đỉnh ba chân. Bất kỳ thứ gì cũng phát tán linh năng sung mãn.



Trong lòng chợt động, Phó Thư Bảo nói:



- Vật liệu đá có linh năng, gian mật thất bán nguyệt bị phong bế, thiết kế này có thể khiến linh năng của Luyện Lực Sĩ phát huy ra ít bị tiêu hao, dùng Nguyên Tố Hỏa luyện chế Lực Luyện Khí trong không gian này thì hiệu quả sẽ tăng gấp bội.



Long Điền nói:




Tiểu Thanh dùng phương thức nhắc nhở để an ủi Hồ Nguyệt Thiền, trong lòng thầm nghĩ:



- Ngươi cứ đi tới đi lui như vậy, quả thật khiến người khác rất phiền lòng a.



Hồ Nguyệt Thiền lại không nghe ra chút ý quan tâm nào từ Tiểu Thanh, lắc đầu đáp:



- Ta có thể không nóng lòng sao? Đây chính là dùng thạch hạch Linh vẫn thạch luyện chế Lực Luyện Khí vũ khí, ta sợ hắn sẽ làm lãng phí linh tài trân quý này.



Tiểu Thanh không nói nữa. Nhưng trong mắt nàng, nếu như Phó Thư Bảo để lãng phí tài liệu thì có lẽ đó là do luyện chế thứ rác rưởi hoặc đó là thứ mà trên thế gian này không có Luyện Lực Sĩ nào có thể luyện thành. Chẳng qua, dù vậy thì nàng cũng không tranh cãi với Hồ Nguyệt Thiền.



Trời dần tối, Tiểu Thanh cũng không muốn bồi tiếp Hồ Nguyệt Thiền nữa, một mình đi ngủ. Hồ Nguyệt Thiền vẫn chờ đợi, vẫn lo lắng như cũ.



Không biết làm thế nào nàng nhịn được cả đêm, tóm lại, lúc Tiểu Thanh trở lại phòng khách thì Hồ Nguyệt Thiền vẫn còn đi đi lại lại, thần sắc tiều tụy, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.



- Hồ chủ mẫu, chẳng lẽ đêm qua ngươi không đi ngủ sao?



Tiểu Thanh có chút kinh ngạc hỏi.



Hồ Nguyệt Thiền buồn bực nói:



- Ta cũng muốn đi ngủ, nhưng ngủ thế nào cũng không được, đúng rồi, không bằng chúng ta đi xem đi, đã sắp một ngày một đêm rồi, hẳn chủ nhân của ngươi cũng đã luyện chế xong rồi.



Tiểu Thanh không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ:



- Ngươi nghĩ luyện chế là nấu cơm trong nồi, mở một cái là ra ư?



Lại đợi một lúc nữa, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Hồ Nguyệt Thiền vội vàng mở cửa, thấy Phó Thư Bảo hai tay trống không đi về phía bên này, theo sau còn có Long Điền hội trưởng và khảo quan Sử Trụ. Bước chân ba người không quá nhanh, dáng vẻ tản bộ nhàn hạ, vừa đi vừa cười.



Đợi một ngày một đêm, không ngờ lại là hai tay trống trơn, khóe miệng Hồ Nguyệt Thiền khẽ co giật, thần sắc hưng phấn cũng biến mất.



- Nguyệt Thiền, sắc mặt ngươi tại sao kỳ quái vậy? Cả đêm không ngủ à?



Phó Thư Bảo cười nói.