Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 394 : Quyền của Mạc Khinh Vân
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Tú Ngọc gật đầu nói:
- Ở đây, không có kẻ nào dám động vào đầu ngón tay của ngươi đâu, ngươi cũng không cần lo lắng người của Quy Vân Tông sẽ gây bất lợi cho ngươi, cứ đường đường chính chính mà gặp bọn hắn, ta muốn bọn hắn biết, chỗ dựa sau lưng ngươi chính là ta, là nữ hoàng Tú Quốc! Hừ!
Những ngày qua “nã pháo” với Tú Ngọc, khiến nàng rất vui, xem ra việc này cũng không phải phí công. Trong lòng Phó Thư Bảo chợt vui vẻ, có chỗ dựa là nữ hoàng Tú Quốc, hắn xem như đã tìm được chỗ dựa cứng rắn nhất trên thế giới này rồi.
- Đúng rồi, ta muốn xin ngươi một thứ, không biết có được không?
Phó Thư Bảo nhân dịp rèn sắt lúc còn nóng, nói.
Tú Ngọc nhìn Phó Thư Bảo, hỏi:
- Cái gì? Ừm, chỉ cần có thể cho thì ta nhất định sẽ cho.
Phó Thư Bảo chỉ vào cái bàn ngọc, nói:
- Ta ở Hậu Thổ Thành rất thích viết thư pháp, mỗi ngày đều phải viết vài trăm chữ, nhưng vẫn luôn không có bàn sách đủ phẩm vị, không biết cái bàn ngọc này có được không…
- Có gì mà không được? Bây giờ ta sẽ cho ngươi, chẳng qua, ngươi muốn mang nó đi đâu?
Phó Thư Bảo cố gắng nhịn kích động và vui mừng trong lòng, chỉ vào Luyện Trữ Vật Giới trên tay, nói:
- Ta có thứ này, vừa vặn có thể để chiếc bàn sách này vào.
Tú Ngọc nói:
- Vậy thì lấy đi, thư phòng ngự dụng này chỉ có một mình ta được tiến vào, bên trong có gì thì ngoại nhân không thể biết, chiếc bàn này dù sao ta cũng không dùng, ngươi thích thì cứ lấy đi.
Phó Thư Bảo cũng không khách sáo nữa, dùng Luyện Trữ Vật Giới thu bàn sách bằng ngọc vào. Không gian bên trong Luyện Trữ Vật Giới của hắn mặc dù không lớn, thế nhưng không gian còn thừa vẫn đủ chứa cái bàn sách bằng ngọc này.
- Đúng rồi, đêm nay, ngươi đừng trở về chỗ ngươi nữa, ngủ cùng ta đi.
Phó Thư Bảo: “….”
Vẫn chưa thỏa mãn nhu cầu dục vọng của nữ hoàng, nhu cầu của nàng đối với phương diện này dường như càng lúc càng mạnh rồi.
Chẳng qua, lần này chiếm được nhiều chỗ tốt cho nên Phó Thư Bảo cũng gật đầu dứt khoát.
Địa điểm lần gặp mặt tiếp theo, Phó Thư Bảo cũng không hề xa lạ, đó chính là hoàng gia hoa viên phía sau Hoàng Kim Điện. Lần đầu tiên, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi bị giam lỏng ở đây, ở đây còn có Kim Dịch tộc trưởng Xà Nhân tộc. Lúc đó, tu vi Phó Thư Bảo còn thấp, nhưng vẫn có thể cứu được đương kim hoàng đế Tú Lực từ trong tay Biến Hình Thú, cũng thay vị sư phụ khách làng chơi của hắn kiếm một chỗ đứng.
Trở về chốn xưa, tâm trạng bất đồng.
Hắn bây giờ đã là Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, một thân thủ đoạn, cho dù đối chiến với Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Mạc Khinh Vân thì cũng không hề sợ hãi. Mặc dù không thể giết Mạc Khinh Vân, thế nhưng nếu muốn rời đi, cho dù Mạc Khinh Vân có mọc thêm một đôi cánh hoàng kim cũng không thể đuổi kịp hắn.
Phó Thư Bảo là người thông minh cỡ nào, có một số việc, chỉ cần nghĩ một chút là đã hiểu được đại khái.
Mặc dù Phó Thư Bảo đang ở thế hạ phong, nhưng hắn lại khiến người khác cảm thấy chấn kinh vô cùng.
- Một năm trước, hắn đối diện với Mạc Sầu cũng phải nghĩ biện pháp chạy trối chết, thậm chí chỉ một tên thị vệ sau lưng Thái Bình vương tước cũng có thể đánh thắng hắn, nhưng bây giờ, hắn đã dám cùng Tông Chủ Quy Vân Tông đối quyền.
Đối quyền với Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, không thua nửa phần khí thế, dựa vào cái gì?
Dùng đầu ngón chân su nghĩ cũng có thể nghĩ ra đáp án, đó chính là… thực lực!
Hơn nữa, không phải là thực lực bình thường, mà thực lực tuyệt đối có thể xưng là cường giả.
Ánh mắt Băng Oánh là phức tạp nhất. Trong mắt nàng, Phó Thư Bảo cho đến nay vẫn luôn là một tên lưu manh, miệng lưỡi trơn tru, chuyên dụ dỗ lừa gạt nữ hài tử, ức hiếp dân chúng, làm những chuyện ác độc, trên người không có chút bản lãnh. Nhưng bây giờ, Phó Thư Bảo có bản lãnh, hơn nữa còn là bản lãnh cao siêu mà nàng cho dù có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Lúc này, vô tình trong lòng nàng đã đem Phó Thư Bảo và Tú Cát ra so sánh.
- Tiểu tử! Lần nữa!
Sau khi ngẩn người trong chốc lát, Mạc Khinh Vân thốt lên một câu.
- Ta thấy hay là đổi khi khác đi, ta còn phải đánh cờ với nữ hoàng bệ hạ, không có thời gian.
Phó Thư Bảo không nắm chắc thắng được Mạc Khinh Vân, chỉ một Mạc Khinh Vân đã đủ khiến hắn ăn không tiêu, nếu như thêm vào thị vệ của Thái Bình vương tước hoặc Mạc Sầu, chỉ hơi không cẩn thận là bị bọn hắn giết luôn, như vậy thì thật là thất sách. Cho nên hắn mới nghĩ cách lẻn đi.
- Đánh cờ? Không ngờ ngươi dám nói khoác đánh cờ với nữ hoàng bệ hạ? Làm thịt hắn cho ta, cùng xông lên, chém đầu hắn, bổn vương tước thưởng 1000 kim tệ!
Thái Bình vương tước khinh thường nói.
18 tên thị vệ ào ào xuất động. Mạc Sầu ở bên cạnh khóa chặt động thái của Phó Thư Bảo, không phải nghi ngờ, lúc mấu chốt, bà ta sẽ xuất thủ không chút do dự.
- Thái Bình vương tước, thứ lỗi, nữ hoàng bệ hạ thật sự bảo ta đến mời Phó công tử đến gặp, chẳng qua không phải là đánh cờ, mà là ăn cùng.
Lúc mấu chốt, thân ảnh Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời. Thanh âm Tả Hoàng Kim Vệ tổng quản Lăng Tiêu truyền đến, phảng phất như tiếng chuông vang.
- Ta mặc kệ, ta muốn quyết đấu!
Mạc Khinh Vân giận dữ hét.
- Tông Chủ, không thể, để lần sau đi.
Mạc Khinh Vân đầu óc hồ đồ, nhưng Mạc Sầu lại không hồ đồ. Mạc Khinh Vân bây giờ thực lực đại tăng, nhưng còn chưa đến mức có thể xem thường cả tòa Hoàng Kim Thành này, tạm thời khoan nhắc đến hai vị Tả Hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ thực lực Luyện Đại Vô Vũ Trụ Lực ra, vô số Hoàng Kim Vệ cũng là một lực lượng không thể xem nhẹ a.