Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 492 : Bức hôn

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Bộ dáng hiện tại của hắn vô cùng trang trọng thần thánh, phảng phất như là một nhân vật lương đống của quốc gia, cam nguyện vứt bỏ hết thảy ân oán cá nhân của mình vì quốc gia vậy.



- Thật sự là khôi hài, đầu óc những người này cũng đều bị nước vào hết cả rồi sao? Quyền lợi liền quan trọng như vậy à? Cho dù hộ tráo kia có vĩnh viễn tồn tại, không thể nào đi ra ngoài được nữa, lưu lại ở trong này sống một cuộc sống an nhàn, không có áp bách cũng không có quản chế không phải là tốt lắm sao? Thành lập quốc gia, còn có phân tranh cùng với chiến tranh, đó không phải chính là dẫm vào vết xe đổ của thế giới bên ngoài hay sao?



Trong lòng Phó Thư Bảo âm thầm thở dài một hơi. Tuy rằng hắn nghĩ thấy loại sự tình này thật sự rất khôi hài, nhưng mà ở ngoài mặt vẫn là nên bảo trì lễ tiết của một vị khách nhân, không có lớn tiếng làm náo động lộn xộn gì cả.



Cung Thác cẩn cẩn thận thận đi theo bên cạnh Phó Thư Bảo, giảng giải cho hắn nghe trình tự của nghi thức. Mà Phó Thư Bảo thì thuần một bộ dáng chăm chú lắng nghe. Dù sao hôm nay hắn cũng là mang danh đến đây tham dự điển lễ. Nhưng mà nếu như bảo hắn phải quỳ xuống trước Băng Oánh, bày ra bộ dáng lễ tiết thần tử kính bái quân vương, đó là chuyện tình không có khả năng. Đừng nói là một nàng Băng Oánh, cho dù là hiện tại toàn bộ cái gọi là Quy Vân Quốc này, một khi hắn dẫn dắt Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa, Bách nhân đội Hồ Tộc, còn có Bách nhân đội Độc Lang Tộc càn quét một trận, liền có thể dễ dàng tiêu diệt một cái quốc gia như vậy. Hiện tại, trừ bỏ Mặc Lan Lý Sự, Diệt Luân Lý Sự cùng với Vân La Lý Sự ra, Phó Thư Bảo kỳ thật đã chính là nhân vật cực mạnh bên trong cái thế giới tân sinh này. Quân đội cùng với thuộc hạ trong tay hắn, cũng chỉ có thua kém mỗi mình Mặc Lan Lý Sự mà thôi.



Cuối cùng cũng chờ đến được lúc nghi thức chấm dứt.



Phó Thư Bảo vươn vai một cái, đưa tay che miệng ngáp dài nói:



- Đã xong rồi sao? Vậy thì ta đây cũng cáo từ!



Cung Thác vội vàng nói:



- Thời điểm này Phó công tử tạm thời khoan hãy rời đi vội! Nữ vương Bệ hạ muốn tự mình tiếp kiến ngài tại Quy Vân Cung!



- Quy Vân Cung? Sao không gọi nó là Quy Thiên Cung luôn đi? Như vậy càng có khí thế hơn, không phải sao?



Phó Thư Bảo trêu chọc nói.



- Cái này… Phó công tử, xin mời đi theo ta lên đây!



Cung Thác dẫn đường, đem Phó Thư Bảo dẫn vào trong tòa cung điện bằng đá thô sơ kia.



Bên trong cung điện bộ dáng vô cùng đơn sơ, không hề có thảm lót hoa lệ, minh đăng thủy tinh gì cả. Duy nhất có chút khí phái Hoàng gia chính là một cái vương tọa bằng hoàng kim vừa rồi sau khi điển lễ lên ngôi chấm dứt, đã được khiêng vào trong này. Nó ở bên trong tòa cung điện rộng lớn mà sơ sài này phát ra ánh sáng hoàng kim, khí tức xa hoa quả thật cũng có một chút hơi hướng một hai phần, nhưng mà khí tức buồn cười thì lại lên đến tám chín phần.



Băng Oánh lẳng lặng ngồi bên trên cái vương tọa hoàng kim kia, nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo từ ngoài đi vào. Ánh mắt của nàng có vẻ thật phức tạp. Quả thật là như vậy! Ở trong lòng của nàng, Phó Thư Bảo chính là một nhân vật truyền kỳ. Hắn từ một gã ác thiếu lưu manh bất nhập lưu, nhảy vọt trở thành người được Khởi Nguyên Chi Thụ lựa chọn, lại là người sắp sửa khiến cho Tiếp Dẫn Chi Thuyền xuất hiện nữa. Mà hắn ta, không ngờ lại chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng.




- Ta đã đi tìm rất nhiều nơi rồi, thủy chung vẫn không thể nào tìm được nơi hạ lạc của hắn. Vương tước Thái Bình cũng đã vận dụng đại lượng nhân lực vật lực cũng không thể nào tìm ra được chút manh mối gì. Đến thời điểm đó, ta mới đột nhiên nghĩ đến, chuyện tình đêm đó phi thường kỳ quái. Buổi tối ngày hôm đó, là ngươi đã hạ thuốc mê cho ta và Tú Cát, sau đó ngươi dùng bút lông phá thân của ta, cuối cùng lại mang Tú Cát rời đi, giết chết hắn. Có đúng không?



Băng Oánh nhàn nhạt nói. Thời điểm khi nàng nói đến chuyện tình Phó Thư Bảo dùng bút lông phá thân của nàng, trên hai gò má trắng noãn cũng hiện lên một chút đỏ ửng, thần thái cũng có chút không được tự nhiên.



- Cái kia… Ngươi nói thật buồn cười. Ta như thế nào lại đi làm cái loại chuyện tình như vậy chứ?



- Phó Thư Bảo, ngày hôm nay ta gọi ngươi đến đây, chính là muốn ngươi cấp cho chúng ta một cái công đạo. Trên đời này lại có thứ nam nhân dùng bút lông phá thân của thiếu nữ người ta, rồi lại không dám gánh vác trách nhiệm hay sao? Trước kia chúng ta từng làm nhiều chuyện sai trái, đó là bởi vì trận doanh bất đồng, ngươi cũng chẳng phải từng làm qua rất nhiều chuyện như vậy rồi sao? Vậy thì cả hai bên cũng đều xóa bỏ hết thảy đi!



Mạc Sầu nói.



- Mấy tên gia hỏa các ngươi này, ta chẳng muốn cùng các ngươi đôi co nữa, các ngươi tự nói chuyện với nhau đi, ta cáo từ đây! Đúng rồi! Từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa, ta và đám Quy Vân Quốc các ngươi không quen biết!



Phó Thư Bảo nghĩ muốn bỏ chạy. Hắn nghĩ đến Băng Oánh chính là đã đoán được chuyện hắn giết chết Tú Cát, lại không nghĩ đến sau khi hắn thừa nhận giết chết Tú Cát xong, người ta lại đi nắm lấy bím tóc của hắn, liên lụy đến sự kiện bút lông.



Cái loại sự tình này, quả thật là một chuyện tình xấu xí đến cực điểm. Thời điểm này không bỏ chạy, như vậy mới chính là đồ ngốc a!



- Ngươi muốn đi? Có thể!



Băng Oánh đột nhiên từ trên vương tọa đứng thẳng người lên, nói:



- Vậy thì ngươi hãy giết chết ta đi! Ta cam đoan, ở nơi này không có bất luận kẻ nào ngăn cản ngươi!



Hai chân của Phó Thư Bảo liền giống như là rơi vào trong một vũng bùn vậy, nhất thời ngừng phắt lại.



- Hoặc là, ta tự mình đi đến doanh địa Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa của ngươi, cùng với các nữ nhân của ngươi nói lại chuyện tình ngươi đã làm với ta!



Trên trán của Phó Thư Bảo nhất thời toát ra vài giọt mồ hôi to như hạt đậu…