Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 542 : Nguy cơ thật lớn
Ngày đăng: 14:28 18/04/20
Đầu quái vật có bàn chân khổng lồ kia, còn chưa có xuất hiện đã phát ra
thanh âm cảnh báo kinh người, tạo thành uy thế khủng bố. Tuy rằng cũng
không có giao thủ, nhưng mà với năng lực siêu cấp có thể sinh tồn bên
trong Hải Để Thâm Uyên này mà nói, như vậy sức chiến đấu của nó hẳn
không khó tưởng tượng, cũng chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình
dung mà thôi!
Cùng với một đầu quái vật như vậy giao thủ, còn
chưa kịp đụng đến thân thể của nó, liền có thể bị nó một chưởng chụp vỡ
màn hào quang của Tỵ Thủy Châu, sau đó bị hoàn cảnh tự nhiên hủy diệt
luôn.
Đánh là tuyệt đối không có khả năng rồi, trừ phi là ở trong phiến thủy vực an toàn mới có thể chính diện đối kháng một trận. Nhưng
mà phóng nhãn khắp toàn bộ Hải Để Thâm Uyên này, làm gì có phiến thủy
vực nào bình thường tồn tại chứ?
- Hữu Nãi Ngư, khống chế màn hào quang Tỵ Thủy Châu này, ngươi có thể di chuyển nhanh bao nhiêu?
Phó Thư Bảo vội vàng hỏi.
Cặp mày thanh tú của Hữu Nãi Ngư nhất thời nhăn lại:
- Ngươi cũng thấy rồi đó, Tỵ Thủy Châu có được năng lực đặc thù tạo thành một không gian an toàn tách biệt với dòng nước. Nhưng mà loại năng lực
đặc thù này cũng không có tốc độ bao nhiêu mà nói. Nếu như di chuyển
ngược dòng, ta nghĩ cùng với tốc độ tản bộ bình thường cũng không khác
bao nhiêu!
Tốc độ tản bộ?
Không đợi ngươi bước đi vài bước, quái thú kia cũng đã xuất hiện, một ngụm cắn nát màn hào quang rồi.
Không phải là không nghĩ đến điểm này, cho nên lúc này trên mặt của Hữu Nãi
Ngư cũng tràn ngập sự ngưng trọng. Nguy cơ tử vong cho tới bây giờ cũng
không có xuất hiện mãnh liệt trước mắt nàng như vậy. Một khi xuất hiện,
liền phi thường sợ hãi.
Làm sao bây giờ?
Lấy năng lực bơi
lội của Hữu Nãi Ngư, ở trong thủy vực bình thường tự nhiên chính là
thiên hạ vô song, nhưng mà ở nơi này, năng lực của nàng cũng gặp phải sự áp chế rất lớn, căn bản là không thể nào phát huy được cả. Nếu như muốn sinh tồn, nhất định phải tìm biện pháp khác giải quyết!
Càng
tiếp cận nguy cơ, áp lực càng lớn, thì lối suy nghĩ của Phó Thư Bảo
ngược lại càng linh mẫn hơn rất nhiều, cũng càng trở nên trấn định hơn
nhiều.
Tiếng bước chân ầm ầm càng ngày càng gần hơn. Đưa mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến, mơ hồ nhìn thấy một bóng đen thật lớn đang phóng chạy. Đại địa cũng bị sự ảnh hưởng của nó, khiến cho không ngừng
rung động.
Đầu quái thú cao to như núi, uy thế vô cùng khủng bố.
- Phó đại ca, ngươi nghĩ ra biện pháp gì chưa?
Hữu Nãi Ngư sốt ruột nói.
tay phải của hắn đã không còn lại chút gì, máu tươi không ngừng nhỏ tí
tách xuống trên mặt đất bên dưới màn hào quang, phát ra màu đỏ bắt mắt.
Hoàn hảo chính là mặc dù làn da cùng với huyết nhục bị tổn thương nhất
định, nhưng mà xương cốt của cánh tay cũng không hề bị nứt vỡ, chỉ cần
tu dưỡng một khoảng thời gian liền sẽ sinh sản ra làn da cùng với huyết
nhục mới.
- Nguy hiểm thật!
Phó Thư Bảo cười khổ một
tiếng, dùng Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực đem cánh tay bị thương bao vây
lại. Lực lượng của hắn giống như là một tầng băng mỏng vậy, gắt gao ôm
sát lên trên chỗ bị thương. Nhất thời cánh tay cũng không còn chảy máu
ra nữa, cảm giác thống khổ cũng giảm bớt đi nhiều.
- Chúng ta
thoát hiểm rồi! Phó đại ca, nếu như không có ngươi, ta liền không thể
thoát thân nổi! Ta khẳng định sẽ không nghĩ ra được biện pháp chạy trốn
giống như ngươi vậy!
Hữu Nãi Ngư đưa tay lau đi mớ mồ hôi trên
trán mình. Cảm giác vui sướng cùng với thả lỏng sau khi chết đi sống
lại, những người không có chân chính trải qua, căn bản là không thể nào
lĩnh hội được.
- Hiện tại chúng ta nên tranh thủ rời đi thôi!
Phó Thư Bảo nói.
- Ân!
Hữu Nãi Ngư khẽ gật gật đầu, khống chế màn hào quang chậm rãi bay lên.
Mười thước, hai mươi thước… Một mảnh bóng đen đột nhiên xuất hiện bên trong
tầm mắt của mọi người. Ngay trong nháy mắt nhìn thấy được nó, Phó Thư
Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư nhất thời ngây người tại chỗ. Sau đó cả hai
người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt đối phương.
Không biết từ lúc nào, khối băng cầu đã bị dòng nước đẩy vào bên trong một cái hang động. Dòng nước trong này cũng không có bởi
vì là ở bên trong hang động mà chảy chậm lại, ngược lại, bởi vì diện
tích lưu động bị rút nhỏ lại, khiến cho trở nên càng cuồng dã hơn.
Cái hang động to lớn này, không chỉ có hơn một trăm cái phân động, còn có địa hình cực kỳ tương tự nhau!
- Chúng ta…
Thanh âm của Hữu Nãi Ngư giống như là sắp sửa bật khóc vậy.
Khóe miệng của Phó Thư Bảo lộ ra một tia cười khổ. Vận mệnh có đôi khi trêu
chọc người khác, vừa mới ban cho hắn cơ hội trốn thoát quái thú, lại đẩy hắn vào trong hoàn cảnh không có cơ hội quay đầu!
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, tiếng bước chân của quái thú lại truyền đến.