Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 543 : Cửu tử nhất sinh

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Có một loại tình huống cực kỳ không hay ho chính là nhà dột lại gặp mưa đêm, thật bất hạnh chính là, Phó Thư Bảo đã gặp phải nó. Nếu như là dưới tình huống bình thường, ở thời điểm này, có thể sử dụng Tỵ Thủy Châu an toàn đi lên khỏi Hải Để Thâm Uyên tuyệt đối không có vấn đề gì.



Nhưng mà hiện tại màn hào quang của Tỵ Thủy Châu lại ngoài ý muốn lăn vào trong một cái hang động!



Lại nếu như không phải đúng lúc gặp phải quái thú đuổi theo, thời điểm này cũng có thể lợi dụng năng lực của Tỵ Thủy Châu, đi ngược theo dòng nước ra ngoài, sau đó rời khỏi Hải Để Thâm Uyên. Nhưng mà hiện tại quái thú đang đuổi theo, nếu như đi ra ngoài, không hề nghi ngờ gì chính là tự tìm đường chết. Mà đi sâu vào bên trong phân động, cũng có khả năng sẽ bị lạc đường. Nhưng nếu đứng lại tại bên trong cái hang động lớn này, đến lúc quái thú tiến vào, đó khẳng định cũng là kết cuộc phải chết không thể nghi ngờ.



Đi ra ngoài là chết, lưu lại là chết, tiến vào bên trong phân động rất có thể bị lạc đường, cuối cùng cũng là chết, đây chính là một cái tình huống không xong như vậy!



Phải lựa chọn như thế nào đây?



- Phó đại ca… nó, nó lại đuổi tới rồi, làm sao bây giờ?



Hữu Nãi Ngư sốt ruột hỏi.



Phó Thư Bảo đảo mắt một vòng, ánh mắt rất nhanh tập trung về phía một cái phân động đường kính khoảng chừng mười lăm thước bên cạnh chủ động, giơ tay lên chỉ thẳng về phía đó, nói:



- Nhanh, thu nhỏ lại màn hào quang của Tỵ Thủy Châu, đi vào bên trong cái phân động kia!



Hữu Nãi Ngư đã mất đi hết thảy chủ kiến, Phó Thư Bảo nói như thế nào nàng liền làm như thế đó. Nàng lập tức đem hào quang của Tỵ Thủy Châu thu hồi lại một phần ba, sau đó thao tác màn hào quang của Tỵ Thủy Châu hướng về phía cái phân động mà Phó Thư Bảo vừa chỉ di động tới.



Đối với Phó Thư Bảo mà nói, tình huống trước mặt rất là không xong, cả ba loại lựa chọn, kỳ thật cái nào cũng rất khó có thể quyết định. Lưu lại là chết, đi ra ngoài cũng là chết, mà trốn đi, ngoại trừ rất có khả năng sẽ chết ra, cũng còn có khả năng sinh tồn. Theo lẽ thường đương nhiên, hắn sẽ lựa chọn khả năng cuối cùng này.



Màn hào quang của Tỵ Thủy Châu rốt cuộc cũng tiến vào bên trong cái phân động kia. Đường kính của màn hào quang sau khi thu hồi một phần ba là khoảng chừng mười hai, mười ba thước, mà đường kính của cái phân động kia khoảng chừng mười lăm thước, vừa vặn có thể tiến vào được.



Ngay khi quang cầu vừa vào bên trong phân động, tại lối vào của chủ động liền phóng vọt vào một đầu quái thú khổng lồ. Cặp mắt lục quang sâm u đảo mắt liên hồi, tìm kiếm con mồi.



Nấp ở bên trong phân động, Phó Thư Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hữu Nãi Ngư nhất thời khẩn trương, bàn tay quơ qua, liền nắm được bàn tay của Phó Thư Bảo. Phó Thư Bảo phát hiện, bàn tay của nàng đã ướt đẫm mồ hôi.



- Ngao ô!




Hữu Nãi Ngư trong lúc kích động, đột nhiên bổ nhào vào trong ngực Phó Thư Bảo, thậm chí thân thể mềm mại của nàng cũng khẽ rung lên một chút.



Phó Thư Bảo rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng, tay hắn nhẹ nhàng vỗ vai Hữu Nãi Ngư, an ủi người đồng dạng cũng vừa mới được tái sinh! Bàn tay của hắn cũng rất nhanh một đường đi xuống. Đầu tiên là vỗ bả vai an ủi, sau đó là vỗ eo thon an ủi, cuối cùng lại là vỗ mông an ủi. Mười đầu ngón tay của hắn, nhẹ nhàng chậm chạp vỗ loạn, mềm mại di động, thập phần thích thú hưởng thụ cảm giác mềm mại tuyệt với, sự co dãn tuyệt vời, cùng với hình dạng chỉnh thể tuyệt vời. Tóm lại kỹ thuật cực kỳ lão luyện, thủ pháp vô cùng thành thạo, sớm có phong phạm đại tông sư, tiếu ngạo giang hồ.



- Phó đại ca, ngươi… làm gì vậy?



Vốn dĩ chỉ vài cái vỗ an ủi cũng không có gì đáng chỉ trích, nhưng mà về sau nó lại biến thành vuốt ve, thậm chí là khiêu khích. Cho dù là loại gà mờ không có kinh nghiệm nam nữ như Hữu Nãi Ngư, nhưng mà thân thể của nàng cũng nảy sinh một chút phản ứng kịch liệt. Cái cảm giác tuyệt vời kia, khiến cho trong lòng nàng chợt có chút bối rối.



- A… ta chỉ là muốn an ủi ngươi một chút mà thôi! Đừng lo lắng, nhắm lại cặp mắt của ngươi, cảm thụ một chút sự an ủi của ta đi! Ngươi sẽ khoái hoạt như lên thiên đường vậy. Ngươi tưởng tượng đi, bàn tay của ta chính là một ngọn gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng thổi quét qua trên ngực của ngươi! Đúng rồi! Phiền toái ngươi một phen đem bộ ngực lộ ra, bằng không bàn tay của ta sẽ không thể thổi quét tới được! Nhanh lên, chẳng lẽ ngươi không thích cái loại cảm giác gió xuân thổi quét hay sao? Ngươi ở cái loại địa phương quỷ quái Vô Căn Chi Hải này, căn bản không thể cảm nhận được đâu!



Hữu Nãi Ngư trừng lớn cặp mắt Mỹ nhân ngư:



- Ân?



Cái dạng loạn thất bát tao gì đây?



Có một vài bức tường thủy chung vẫn luôn rỉ nước.



Có một vài con chó thủy chung vẫn luôn thích ăn phân.



Phó Thư Bảo chính là loại người như thế. Một khắc trước hắn còn ngụp lặn trong sinh tử, một khi thoát ly, hắn liền thói cũ phát tác, lừa gạt tiểu muội muội Mỹ nhân ngư người ta.



Mặc kệ thế nào, sống sót trong cõi chết, đều đáng giá để chúc mừng a!



Như vậy, thả lỏng thả lỏng, có cái gì không đúng đâu chứ?



Chẳng qua, Hữu Nãi Ngư chính là không hay ho rồi…