Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 544 : Long đàm đoạn kiếm
Ngày đăng: 14:28 18/04/20
Nhìn thấy Hữu Nãi Ngư nằm trong lòng mình dần dần mềm yếu, hơi thở dồn dập lên, cơn xúc động của Phó Thư Bảo giống như một đầu dã thú khó có thể phục tùng được, ở bên trong mạch máu của hắn không ngừng tuôn chạy, mang đến từng trận cảm giác kích thích. Nhưng mà, hắn có thể không hề khó khăn vuốt ve da thịt của Hữu Nãi Ngư, thậm chí là hôn môi, ngậm lên cặp ngọc nữ phong này nọ, nhưng mà đối với bộ phận mấu chốt nhất cuối cùng lại thủy chung không thể nào tiến vào. Bởi vì lúc này hạ thân của Hữu Nãi Ngư đã bị bao vây bởi một tầng bẩy cá tinh minh. Độ cứng của những thứ này tuyệt đối không hề thua kém Kim Lực Thần Giáp của hắn a!
- Hữu Nãi Ngư, phiền toái ngươi một phen đem lớp vẩy cá vướng vận này bỏ đi được không?
Phó Thư Bảo gần như năn nỉ nói. Hắn biết rõ ràng, tầng vẩy cá trên người của Hữu Nãi Ngư chính là thứ trời sinh, trừ phi chính nàng ta chủ động thu hồi vào trong làn da, bằng không sẽ không có biện pháp nào cởi bỏ giống như cởi quần áo vậy.
- Ngươi muốn làm gì?
- Ngươi ở trong nước điều khiển Tỵ Thủy Châu khẳng định là mệt chết rồi. Ta giúp ngươi xoa bóp chân một chút!
- Không cần! Chúng ta đi xem xét tình hình một chút rồi tính sau. Hiện tại chúng ta vẫn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu!
Hữu Nãi Ngư nói. Mặc dù nàng ta đối với chuyện tình này giống như tờ giấy trắng vậy, nhưng mà thời điểm khi Phó Thư Bảo vuốt ve thân thể nàng, cái loại cảm giác tuyệt vời này vẫn như cũ tồn tại chân thật. Nàng ta đối với cái loại cảm giác khiến cho nàng run rẩy cùng với mê say này cũng có một chút tiếc nuối, nhưng đồng thời cũng có một chút sợ hãi, không dám tiếp tục xâm nhập nữa.
Một người đối với những thứ lạ lẫm, trời sinh đều có sự cảnh giác nhất định. Hữu Nãi Ngư chính là như thế. Tuy rằng nàng chưa từng gặp qua cái loại cảm giác này, nhưng mà lại sợ hãi Phó Thư Bảo tiếp tục làm nữa. Cho nên nàng rất nhanh đem đề tài chuyển đi, giãy người thoát ra khỏi sự ôm ấp của Phó Thư Bảo, hướng về một mảnh đất gần bên mà bay tới.
Khó có thể tin nổi, cái đuôi cá thon dài của nàng có thể đứng thẳng chân trên mặt đất giống như hai chân người vậy, trình độ linh hoạt cũng không thua hai chân người chút nào.
- Xem ra ta vẫn là nóng vội một chút rồi, để cho con cá ngốc này cảnh giác! Thật là thất bại a! Ta vẫn là quá nóng vội rồi, nóng vội là không ăn được đậu hủ nóng a!
Khóe miệng của Phó Thư Bảo lộ ra một tia cười khổ, lắc lắc đầu, đem cái ý tưởng xấu xa trong đầu mình quẳng ném đi, sau đó cũng phóng vọt tới một mảnh đất bằng.
Vách núi cùng với mặt đất nơi này cũng đều là Huyền Thiết, nhưng không có dòng nước mài mòn, khiến cho mặt đất cùng với vách núi trong này cũng không bóng loáng. Trừ bỏ mặt đất có vẻ tương đối bằng phẳng ra, vách núi bên trong sơn động này đều là hình dáng quái thạch lởm chởm.
- Cũng không biết con quái thú kia còn có thể đến đây không?
Nhìn bốn phía một chút, cũng không có phát hiện cái gì, Hữu Nãi Ngư nói. Từ trong ánh mắt của nàng, vẫn như trước nhìn thấy một chút lo lắng nhàn nhạt.
Phó Thư Bảo nói:
Lần này đây đầu Ác long kia cũng không có đúng lúc xuất hiện đuổi theo bọn họ. Cả hai người ở trong bóng tối nương theo ánh sáng do Tỵ Thủy Châu phát ra mà sờ soạng đi tới. Phó Thư Bảo vẫn giữ nguyên thói quen lúc trước, thỉnh thoảng ở trên vách đá lưu lại ký hiệu.
Khe hở thông đạo này khi rộng khi hẹp, uốn cong gấp khúc, căn bản là không biết đâu mới là chỗ cuối. Cũng không biết cuối cùng nó sẽ đi thông đến địa phương nào. Những thời điểm thông đạo mở rộng, Phó Thư Bảo lại kéo theo Hữu Nãi Ngư phóng chạy rất nhanh. Thời điểm thông đạo thu hẹp, hắn không thể không giảm bớt tốc độ, cùng Hữu Nãi Ngư cẩn thận đi qua.
Tóm lại, càng xâm nhập vào sâu hơn, khoảng cách với đầu Ác long kia cũng ngày càng xa hơn. Một cái khe hở hẹp như vậy, thể tích của đầu Ác long to như thế, căn bản không thể đi vào được. Cho nên cảm giác an toàn của hai người cũng càng ngày càng cao hơn.
- Ha ha… xem ra chúng ta đã lo lắng dư thừa rồi! Hữu Nãi Ngư, ngươi có người yêu không?
- Cái gì gọi là người yêu?
- Không phải chứ? Ngươi ngay cả cái này cũng không biết?
- Thật sự không biết! Cái gì gọi là người yêu?
- Con mẹ nó… Người yêu chính là, chính là… là bằng hữu khác phái mà ngươi rất thích, thường xuyên hôn nhẹ, sờ mó thân thể này nọ. Cũng giống như là ngươi thích ăn cá vậy đó! Có hay không?
- Nhắc đến ăn cá, ta đói bụng rồi! Vì sao ngươi lại không đem theo cái Sinh chi Không gian Trữ vật kia của ngươi chứ?
- Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi! Không được nói ăn! Tục khí!
- Nhưng mà, người ta thật sự đói bụng mà!
- …
Gã nam nhân thói cũ nảy mầm, ở bên trong khe hở thông đạo nham thạch nhỏ hẹp, lại bị một thiếu nữ khờ dại chọc cho tức giận đến trào máu mũi.
Nhưng mà, nguy hiểm thật sự đã rời xa hay sao?