Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 557 : Thu phục sát thủ chi vương

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Việc này xảy ra rất tự nhiên, nhưng cũng rất hoang đường. Hai nữ nhân bị sự mê hoặc từ những món bảo vật không thể kháng cự ràng buộc, mất đi khả năng chống cự, chịu đựng vô số hành vi hoang đường của một nam nhân. Quá trình này cũng là một quá trình sung sướng. Từ cổ họng họ phát ra những âm thanh khen thưởng, tiếng rên rỉ xen lẫn.



Sự việc này lại xảy ra một lần nữa với Hồ Nguyệt Thiền vào ban đêm. So với Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã, rõ ràng Hồ Nguyệt Thiền có khả năng chiến đấu mạnh mẽ hơn, sự triền miên liều mạng cũng khiến Phó Thư Bảo thể nghiệm được khoái lạc tột đỉnh, chìm đắm trong cơ thể và tình yêu của nàng.



Trong cuộc đời có ba giai nhân như vậy ở bên, còn gì phải đáng tiếc đây?



Sáng hôm sau, Phó Thư Bảo triệu tập chiến sĩ Ngũ Nguyệt Hoa Quân Đoàn lại, lấy ra một hòm châu báu trong Thuỷ Tinh Long Cung ra phân phát. Chiến sĩ Ngũ Nuyệt Hoa Quân Đoàn theo hắn đến đây lúc nào cũng có nguy cơ đe doạ đến tính mạng, đương nhiên hắn phải khao quân một trận.



Bình thường Phó Thư Bảo thưởng quân cũng khá hậu, lần này lại càng có thêm những món trân bảo quý giá hiếm có, cảnh tượng đương nhiên rất náo nhiệt. Vì đông người nên không thể phân chia đều hết các loại bảo thạch, kim cương, Phó Thư Bảo cho Luyện Chi Lực Sĩ cắt nhỏ châu báu, kim cương và miếng vàng lớn rồi chia đều.



Chỗ gia tài này với các chiến sĩ Ngũ Nguyệt Hoa Quân Đoàn mà nói thì chỉ cần còn sống thì nửa đời còn lại không cần phải lo việc cơm ăn áo mặc nữa rồi. Như vậy họ càng kính sợ Phó Thư Bảo hơn, sĩ khí cũng tăng mạnh chưa từng có.



Nhìn các chiến sĩ hân hoan tâmt trạng Phó Thư Bảo cũng rất tốt. Hắn gọi Hồ Giang Phong tới, nhỏ giọng nói:



- Ngươi ra ngoài lan truyền chuyện này một cách bí mật cho ta. Nhớ không được để người khác nghi ngờ thân phận của ngươi.



Hồ Giang Phong thấy lạ:



- Thiếu gia, lan truyền việc chúng ta phát thưởng sao? Tại sao phải làm vậy?



Phó Thư Bảo cười:



- Tình huống hiện nay là, Thánh An Na nắm trong tay trăm vạn đại quân, trăm vạn người này phải ăn cơm, phải nhận thưởng, có lẽ nàng ta cố gắng được một thời gian, nhưng không thể kéo dài được lâu, đặc biệt là vấn đề lương thực. Ta đoán Thanh Dật Vương Tước và Thái Bình Vương Tước tuy có đem theo mấy thứ như Luyện Chi Trữ Vật Giới, nhưng lương thực dự trữ vẫn có hạn. Mà ở thế giới mới nổi, việc khai khẩn, sinh trưởng lương thực cần thời gian, chưa đến thời điểm thu hoạch, trăm vạn đại quân của chúng e là đã hết lương thực lâu rồi.



Trăm vạn đại quân cộng với chiến mã và linh thú toạ kỵ, lượng lương thực phải ăn mỗi ngày phải mất cả trăm cái xe ngựa. Mức độ tiêu hao đó, dù có giới chỉ cất đồ cũng chẳng ăn thua. Trăm vạn quân nhìn có vẻ hùng tráng nhưng thật ra có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Không cần chiến đấu, vấn đề lương thức có thể kích bại họ. Hơn nữa vào lúc này, tung tin về Ngũ Nguyệt Hoa Quân Đoàn được phát thưởng hậu hình chắc chắn sẽ như cú huých khiến sự sụp đổ của chúng thêm nhanh hơn.



Nghe Phó Thư Bảo nói vậy, Hồ Giang Phong lập tức cười:



- Thuộc hạ biết nên làm thế nào rồi. Thiếu gia đúng là có cao chiêu!



- Đi đi. Có cơ hội thì tiếp xúc với Phương Tín bảo hắn tạo một con đường liên hệ thuận tiện một chút, ta muốn nắm được tin tình báo bên Thánh An Na bất cứ lúc nào.



- Đã biết, thiếu gia!




Phó Thư Bảo lạnh lùng nói.



- Nói ít lời thừa thãi thôi! Động thủ đi, giờ ngươi mạnh hơn ta, có thể giết ta, cũng có thể gọi những trợ thủ cường đại của ngươi ra giải quyết ta mà không tốn chút sức nào. Nhưng ta chính là ta, sát thủ chi vương. Nếu ngươi muốn sỉ nhục trước khi giết ta thì ngươi sai rồi! Ngươi nên tôn trọng đối thủ như ta!



Trư Hoàng gần như gầm lên. Sự phẫn nộ của hắn đến từ nơi sâu nhất trong nội tâm, cảm giác vô cùng chân thực, vô cùng mãnh liệt.



Phó Thư Bảo nói:



- Đồ ngốc, ta muốn giết ngươi thì đã truy kích ngay sau khi ngươi vừa ra tay lúc nãy rồi. Hơn nữa, nếu ta gọi trợ thủ ra, ngươi cho rằng ngươi chống đỡ được bao lâu trước một nghìn thạch tượng chiến sĩ? Ta cho ngươi hay, không quá ba hơi thở đâu.



Sắc mặt Trư Hoàng trở nên nặng nề, đúng như Phó Thư Bảo nói, đối mặt với một nghìn thạch tượng chiến sĩ, tuy hắn là lực sĩ Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ Chi Lực nhưng vẫn không thể chống cự được quá ba hơi thở.



Đây chính là khoảng cách giữa thực lực của một người và một quân đoàn. Luyện Ngục Quân Đoàn của Phó Thư Bảo, chiến đấu lực đơn lẻ của nghìn thạch tượng chiến sĩ không mạnh hơn Trư Hoàng nhưng thực lực tổng hợp thì khủng bố đến mức không thể vượt qua. Huống hồ, một nghìn thạch tượng chiến sĩ này không có bất cứ tạp niệm nào, phối hợp một cách hoàn hảo, chiến đấu lực của họ ở mức khủng bố đến Thánh An Na cũng không dám đối mặt nói gì đến Trư Hoàng?!



Sau một lúc trầm mặc, Trư Hoàng đột nhiên nói:



- Phó Thư Bảo, ngươi nói nhiều như vậy không động thủ, rốt cuộc ngươi muốn gì?



- Điều ta muốn rất đơn giản, quy thuận ta, những mục tiêu ngươi chưa thực hiện được cũng sẽ thực hiện được. Tử Đảo Mật Nhân Xã cũng sẽ có không gian phát triển chưa từng có trước đây. Ngươi cũng biết, bản thân ta cũng đang bồi dưỡng tổ chức sát thủ, thủ hạ sát thủ trước đây của ngươi dưới trướng ta cũng sẽ có không gian phát triển tốt.



Phó Thư Bảo nói.



- Ha ha ha…



Sau một chuỗi cười lớn Trư Hoàng mới nói:



- Phó Thư Bảo, ngươi mới là não có vấn đề. Mục tiêu lớn nhất của ta chính là giết ngươi. Mục tiêu này ngươi cũng giúp ta thực hiện sao? Nếu vậy thì ta sẽ quy thuận ngươi!



- Thế có gì khó đâu? Là sát thủ chi vương, ta đã trở thành trở ngại ngươi không thể vượt qua, nhiệm vụ mà cuộc đời sát thủ của ngươi không thể hoàn thành. Ta muốn thu phục ngươi, nếu không cho ngươi lợi ích đó thì hẳn là ngươi sẽ không thật lòng quy thuận ta. Nào tới đi, động thủ giết ta đi rồi quy thuận ta!



Nói rồi Phó Thư Bảo chầm chậm nhắm mắt lại, giang hai tay ra đợi Trư Hoàng xuất kích.