Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 559 : Ai mới là kẻ lừa gạt

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Mặt hồ gợn sóng lãng đãng, tiếng nước chày róc rách không ngừng, nhân ngư chơi đùa trong nước, tiếng cười êm tai cùng tiếng nước trong trẻo

vang khắp sơn cốc.



Đứng trên một tảng nham thạch, Phó Thư Bảo

thưởng thức dáng người mềm mại yểu điệu của mũ nhân ngư. Dù cách một

tầng nước nhưng hắn vẫn nhìn được mọi thứ với con mắt chuyên nghiệp của

mình.



Mỹ nhân ngư không mặc quần áo, những chiếc vảy cá xếp san

sát trên bề mặt da nàng, màu đỏ nổi bật trên nền trắng, thân thể mềm

mại, mát mắt vô cùng. Đặc biệt là đôi vảy cá trước ngực, rất khéo léo

xếp thành hình dạng vươn cao, tròn trịa vừa vặn với một bàn tay. Nơi đầu đỉnh chính là hai nụ anh đào quen thuộc kiêu ngạo nhô lên trên đỉnh.



Vảy cá và bầu ngực bản thân chúng chính là điểm nổi bật.



Nhưng Phó Thư Bảo vẫn hứng thú nhất với chiếc đuôi cá thon dài mà trơn nhẵn

kia. Đó là một chiếc đuôi cá chép phóng lớn, đỏ tươi sáng lạn, những tia sáng phát ra từ khe hở giữa những chiếc vảy khiến người ta tưởng tượng

ra làn da mềm mại và làn hương cơ thể ở bên dưới.



Nhìn mỹ nhân

ngư chơi đùa dưới nước, tâm tư Phó Thư Bảo không khỏi rung động, nhớ lại cảnh tượng trong Thuỷ Linh Long Cung. Hắn đã tốn bao tâm tư, định ăn

bữa thịt mềm từ Hữu Nãi Ngư nhưng người ta lại có phong ấn, bảo hắn sao

có thể không bức bối chứ?



Đây là Thuỷ Tinh Long Cung của ác long, giờ đã trở thành nơi cất giữ người đẹp của Thanh Bình Vương Tướng. Với

Hữu Nãi Ngư, ở Thuỷ Tinh Long Cung thoải mái hơn ở Kim Ngư Cung nhiều.



- Phó đại ca, huynh cứ nhìn ta như thế chi bằng cùng bơi đi. Chúng ta cùng bơi nhất định sẽ rất vui.



Ào một tiếng, Hữu Nãi Ngư nhô lên khỏi mặt nước, nhìn Phó Thư Bảo, ngây thơ nói.



Tim Phó Thư Bảo run lên, nhưng rất nhanh mặt đã ỉu xìu, người ta mời mọc

nhiệt tình như vậy nhưng hắn lại không thể thực sự tận hưởng thân thể

kia, nếu vậy cùng bơi thì chỉ càng bơi càng khó chịu thôi.



Hắn cười khổ, lắc đầu nói:



- Thôi, nàng chơi một mình đi.


- Nếu vậy thì khá có lợi cho chúng ta. Quân đội thiếu lương thực, thiếu

phần thưởng sẽ thiếu sức chiến đấu. Quân đội như vậy khi đánh trận căn

bản sẽ không bán mạng giết địch. Đôi khi chỉ cần một chút dụ dỗ đã đầu

hàng. Trong lịch sử không có ít những ví dụ trăm vạn đại quân bị đánh

bại bởi số ít.



Hồ Giang Phong cười, hắn rất khâm phục sách lược

của Phó Thư Bảo, không thể lấy cứng chọi cứng thì làm lay động căn cơ và sĩ khí của địch. Dùng lời đồn và lợi ích để đả kích sĩ khí của đối

phương, cách làm này sẽ tạo khả năng trăm vạn đại quân không chiến mà

bại.



- Phương Tín, lần này ngươi có tin gì?



Phó Thư Bảo quay sang hỏi.



- Thiếu gia, thuộc hạ vừa có tin tình báo, nhạc phụ đại nhân của thiếu

gia, Thánh Lan Vương đã nhận được mệnh lệnh của Thánh An Na, phải đi

chuẩn bị lương thực và thưởng cho quân, giải quyết vất đề trước mắt của

liên quân. Thánh Lan Vương đã nhận lời, hai mươi vạn Thánh Thập Tự Quân

của Thánh Đoá Lan Quốc đã sẵn sàng, sắp rời khỏi thế giới Trão Nội và

đến Thánh Đoá Lan để tập hợp lương thực và phần thưởng.



Phương Tín cũng báo cáo một cách ngắn gọn.



Phó Thư Bảo chau mày:



- Nếu Thánh An Na có đủ lương thực là phần thưởng cho quân lính thì trăm

vạn liên quân sẽ vượt qua khó khăn này. Đến lúc đó sẽ đến lượt chúng ta

xui xẻo. Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.



Ngừng một chút hắn lại chửi:



- Mẹ kiếp, Thánh Lan Vương chẳng nhẽ là lão hồ đồ sao? Sự việc phát triển đến mức này, rõ ràng Thánh An Na căn bản không có ý định hy sinh bản

thânn để đánh thức Thiên Không Nữ Thần. Lẽ nào hắn không nhận ra chút

nào sao mà lại còn giúp ả tiện nhân đó đối phó ta? Phải biết con gái hắn là vợ ta chứ? Giờ còn đang ở bên ta đây này! Lão hồ đồ!!