Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 576 : Ngư nhân Thiết Sa
Ngày đăng: 14:29 18/04/20
Đồ án hình con cá giản lược, không hề tồn tại giá trị nghệ thuật đáng nói, ai trông thấy thậm chí còn hoài nghi đó là một tiểu hài tử nào đó dùng hòn đá nghịch ngợm vẽ lên tường ấy chứ. Bất quá, đồ án đơn sơ này lại khiến cho Phó Thư Bảo nghĩ tới một thứ, đó chính là Ngư Nhân tộc Vô Căn chi hải.
Tại Vô Căn chi hải, Phó Thư Bảo từng nghe Thiết Bát nói, người của Ngư Nhân tộc đã rời đi, chỗ tới, vô cùng có khả năng là Thánh đảo. Cái đồ án trước mắt này lại khiến cho Hữu Nãi Ngư lâm vào trầm tư cùng hồi tưởng, vô cùng có khả năng chính là có quan hệ tới sự mất tích của Ngư Nhân tộc tại Vô Căn chi hải.
- Hữu Nãi Ngư, nàng nghĩ tới điều gì sao?
- Đây chính là ám hiệu liên lạc của Ngư Nhân tộc chúng ta, ta nhớ ra rồi, theo hướng đầu cá chỉ tới, ta có thể tìm được tộc nhân của mình.
Hữu Nãi Ngư nói ra, thanh âm của nàng có điểm run run nhè nhẹ.
- Thế nhưng mà, tại ví trí vừa rồi ta đều không thể nhìn thấy cái ám hiệu này, nàng như thế nào có thể phát hiện ra vậy?
Phó Thư Bảo vẫn không nghĩ ra điểm này.
- Ám hiệu này bên trong có đặc tính lực lượng của tộc ta, giống như mối liên hệ giữa chàng cùng lực lượng phân thân vậy, ta rất dễ dàng phát hiện ra sự hiện hữu của nó, mặc cho nó có bị giấu kín ở một nơi nào đó không thể nhìn thấy được.
Dừng một chút, Hữu Nãi Ngư nỉ non nói.
- Ta chưa từng nghĩ tới chỗ này có thể gặp được ám hiệu này, Phó đại ca, có thể hay không trì hoãn một chút tới chỗ Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội!? Ta muốn tìm kiếm tộc nhân của mình.
- Được rồi, chúng ta trước tìm kiếm tộc nhân của nàng đã.
Phó Thư Bảo nói.
Hữu Nãi Ngư là lãnh tụ tinh thần của Ngư Nhân tộc, nữ nhi của biển cả, công chúa Mỹ Nhân ngư. Vô luận là thân phận nào, nàng tất yếu đối với cái ám hiệu đơn sơ này đều sẽ làm ra loại quyết định này, huống chi, nàng bị phong ấn dưới địa hạ cảng khẩu tới vạn năm, vừa đi ra tộc nhân cũng biến mất, loại thống khổ cùng thất lạc như vậy há ai có thể nhận thức được đây?
Phó Thư Bảo hiểu được vì sao Hữu Nãi Ngư lại vội vàng muốn gặp tộc nhân của mình như vậy, cũng minh bạch cảm thụ của nàng, cho nên cho dù sự tình tới chỗ tổng hội có lớn thế nào, xuất phát từ lòng quan tâm tới Hữu Nãi Ngư, hắn đều tạm thời buông bỏ được.
Dọc theo hướng đầu cá chỉ tới, Hữu Nãi Ngư cùng Phó Thư Bảo hướng chỗ sâu trong hẻm nhỏ đi tới. Trong hẻm nhỏ, hai bên đều là nhà ở của dân cư, cửa mỗi nhà đều mở trong hẻm, hai người liền từ một này lại qua một nhà, tìm kiếm tới đồ án kế tiếp.
Thời điểm sắp ra khỏi con hẻm, Hữu Nãi Ngư lại phát hiện ra một cái ám hiệu khác, cũng mang theo Phó Thư Bảo theo hướng nó chỉ tiếp tục tìm kiếm. Thời gian dần trôi qua, hai người từ nơi nội thành phồn hoa một mực tìm tới nơi ngoại thành u tĩnh. Theo một con tiểu đạo bị cây rừng che lấp, dưới ánh trăng mông lung chiếu rọi, hai người cuối cùng đi tới một cái rừng trúc.
- Đây là... chính là trong chỗ này!
Vừa vào rừng trúc, Hữu Nãi Ngư bỗng nhiên vui mừng nói.
Toàn bộ Ngư Nhân tộc, cả vạn năm mới luyện chế ra được số cát không đủ cho một cái đồng hồ cát!? Độ trân quý không cần nói cũng biết. Đồng dạng, đem cả một chủng tộc nô dịch hơn vạn năm, bắt luyện chế Cát Thời Gian, kẻ phía sau màn, hẳn là có âm mưu kinh người gì đó!
Từ trong miệng Thiết Sa, Phó Thư Bảo đã nghe được một chút miêu tả về Cát Thời Gian. Đó là chỉ có tại chỗ sâu hơn ngàn mét dưới Thánh đảo mới chất chứa một loại khoáng thạch cực kỳ quý hiếm, trải qua công tác luyện chế rườm rà cùng đặc thù, cuối cùng mới có thể lấy ra được Cát Thời Gian. Loại khoáng thạch này, được gọi là Thời Gian khoáng thạch.
Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội ở chỗ này thực thi chức trách giám sát, người tầm thường, đừng nói là tiến vào cung điện dưới òng đất mà ngay cả khu kiến trúc màu vàng kia cũng không thể tới gần. Ngọn núi cao nhất này cũng có một cái tên, gọi là Tiếp Thiên phong. Tòa tháp sừng sững trên đỉnh núi cũng có một cái tên, Thần Tạo chi tháp.
Phó Thư Bảo đem những địa danh, tình huống này đều nhất nhất ghi lại, suy nghĩ lấy đối sách.
Thiết Sa nói tới tình huống của Cát Thời Gian, lại nói qua một chút tình huống của Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội xong liền cùng Hữu Nãi Ngư nói một chút về tình cảnh của Ngư Nhân tộc. Ngư Nhân tộc nhân bị giam dưới lòng đất có hơn hai vạn người, tộc trưởng đương nhiệm chính là một lão nhân gọi là Đại Mục Ngư. Hơn hai vạn tộc nhân, có già, phụ nữ, cũng có tiểu hài tử, tình huống sinh tồn phi thường không ổn.
- Ta đoán chừng, một khi luyện chế xong Cát Thời Gian, Ngư Nhân tộc chúng ta sẽ...
Dừng một chút, Thiết Sa mới trầm trọng nói ra.
- Có khả năng bị diệt tộc a!
Hữu Nãi Ngư đánh nhanh một quyền lên mặt nước, mặt nước theo đó lập tức "hoa lạp" một tiếng, tại nơi quyền đầu của nàng rơi xuống, đột nhiên bốc lên mấy cây cột nước cao mấy mét. Mấy cây cột này, tựa như nàng phóng thích lửa giận trong lòng vậy.
- Ta có thể ở lại chỗ này, được nhìn thấy ánh mặt trời cũng không phải là có năng lực trốn khỏi cung điện dưới lòng đất mà ta là người duy nhất được tuyển ra, vì tộc nhân mà mua sắm chút đồ ăn, dược liệu cùng quần áo các loại. Mỗi ba ngày, ta đều phải chịu trách nhiệm đem chúng đưa xuống cung điện dưới lòng đất.
Thiết Sa nói.
- Ba ngày?
Hữu Nãi Ngư bỗng nhiên nói ra.
- Khoảng cách tới lúc tiếp theo ngươi đưa vật tư tới cung điện dưới lòng đất còn mấy ngày?
Thiết Sa nói.
- Còn một ngày, chính là sáng mai. Bình thường, ta đều là lúc hoàng hôm đem vật tư đưa vào.
Hữu Nãi Ngư nói.
- Ta quyết định muốn đi cung điện dưới lòng đất nhìn tộc nhân của ta một cái, có thể nghĩ ra biện pháp gì đem ta giấu ở trong những vật tư được đưa đi kia không?