Thiên Tài Khí Phi

Chương 106 : Kiếp thiên lao

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


Tiếng thét kinh hãi của Thái hậu truyền đến.



“Hoàng thượng, ngươi xem.”



Sở Phách Thiên đi đến bên cạnh Thái hậu, nhìn gấu bông trong tay Thái hậu, lúc này đã hoàn toàn phát điên.



Gấu bông kia không có vấn đề gì, chỉ là một con gấu bông tầm thường mà

thôi. Nhưng vấn đề là ở bên trên có khắc ngày sinh tháng đẻ của Sở Phách Thiên. Mà quan trọng nhất là bên dưới còn viết tám chữ, “Đoạn tử tuyệt

tôn, không chết tử tế.”



Sở Phách Thiên gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt nhiễm đầy tia máu. Bình thường hắn luôn sủng ái Hoa

Thanh Nhi, nhưng nếu nữ nhân hắn sủng ái lại muốn hại hắn chết, như vậy

hắn tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.



Hắn lập tức ra lệnh:

“Người đâu, nhốt Hoa Thanh Nhi vào thiên lao. Thông báo cho Ngự Lâm quân lập tức đi lục soát Lại bộ Thượng Thư phủ, nhốt cả nhà vào thiên lao.”



Lúc này Hoa Thanh Nhi cảm thấy choáng váng, sau đó mới lấy lại ý thức, dần

tỉnh lại. Nhưng lúc nàng vừa tỉnh lại, vừa vặn nghe Hoàng thượng ra

lệnh. Nhất thời hoa mắt choáng váng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Đồng thời những chuyện xảy ra khi nãy cũng đập vào trong óc nàng. Nàng

bị ép uống thuốc, sau đó mất đi ý thức. Không hiểu sao bị người khác ép

buộc nói những lời kia trước mặt Hoàng thượng. Nàng tỉnh ra, nàng lập

tức đến bên chân Hoàng thượng, khóc nói: “Hoàng thượng, những lời vừa

nãy của nô tì là giả, nô tì bị oan a.......”



Nhưng chưa kịp nói xong, nàng đã bị Sở Phách Thiên đá văng một cước ra xa.



Bây giờ Sở Phách Thiên không cần nghe nàng giải thích, trong mắt hắn không

còn sự dịu ngoan, thanh thuần, quyến rũ của nàng. Trong đầu của hắn bây

giờ chỉ còn là những lời lúc nãy của nàng.



Thì ra, nàng là nữ nhi của Lí Nghị. Cho tới nay, hắn chỉ nghĩ nàng là dân nữ bình thường.

Cho nên phá lệ với nàng, bởi vì cảm thấy nàng sẽ không liên lụy đến

chính trị. Cảm thấy nàng là nữ nhân thuộc về hắn, mà không phải là quân

cờ được an bài. Cho nên lúc ở cùng nàng, hắn luôn tâm sự thật lòng với

nàng, bí mật chính trị cũng nói. Là do hắn nghĩ nàng chỉ là một dân nữ

bình thường mà thôi. Nhưng, thì ra ngay từ đầu hắn đã bị đưa vào tròng.

Thì ra, Hoa Thanh Nhi này là quân cờ Lí Nghị an bài bên người hắn. Hay

cho một cái lợi ích, nhìn thật trung thành và tận tâm, làm việc cẩn

thận, thì ra cũng đã rắp tâm hại người từ sớm.



Hắn là hoàng đế, tuyệt đối sẽ không cho phép bị người khác lừa gạt, bọn họ phải trả giá bằng máu cho Sở quốc.



Hoa Thanh Nhi bị Sở Phách Thiên đá, liền phun ra một búng máu tươi. Nàng là nữ tử khuê phòng, vào cung lại sống trong an nhàn sung sướng, làm sao

có thể chịu đựng được cú đá đó. Phun ra một búng máu, Hoa Thanh Nhi muốn cầu tình, nhưng cú đá kia quá nặng. Nàng vừa mở miệng ra, chưa nói được chữ nào, cảm thấy trước mặt tối đen, sau đó ngất xỉu.



Mà lúc nàng vừa ngất xỉu, bà vú cũng đi đến bên cạnh, lôi nàng ra ngoài không thương tiếc chút nào.



Có thể nói, kiếp sống chuyên được sủng ái của Hoa Thanh Nhi đã chấm dứt, nghênh đón nàng sẽ là sự thật tàn khốc nhất.



Trong phủ Lí Nghị, nhiều ngày này cũng không tốt lắm, bởi vì trong cung cứ

truyền tin tức nói là có một nam tử đầu trọc cứ chạy quanh cung của

Thanh nhi.



Vừa nghe tin tức này, hắn cảm thấy là có người đang

đối phó Thanh Nhi, không chỉ có Thanh Nhi, còn bao gồm Lí gia của hắn.

Trong lòng hắn vẫn luôn bất an, cho nên hắn đã sớm đề phòng.



Mà đêm nay, hắn vẫn đang ở trong thư phòng, dự tính việc này, lại đột

nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn và ồn ào hẳn lên.

Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng có dự cảm không tốt càng mạnh.



Quả nhiên, thống lĩnh Ngự Lâm quân mang theo một đám Ngự Lâm quân xông vào. Vừa thấy tình huống này, hắn lập tức muốn đứng lên hỏi có chuyện gì.



Nhưng hắn vừa đi được hai bước đã bị chặn lại. Hắn cố nén tức giận hỏi: “Đây là có ý gì?”



Thống lĩnh Ngự Lâm quân nói: “Ý gì sao?Lí đại nhân không thấy sao? Cũng đúng, Lí đại nhân luôn luôn là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, không nghĩ đến cũng sẽ có ngày bị xét nhà diệt tộc. Vậy thì bản thống lĩnh sẽ tốt bụng nói với ngươi. Thanh phi nương nương có ý đồ mưu hại hoàng thượng, là

tội tru di cửu tộc, Lí đại nhân là phụ thân của Thanh phi, đương nhiên

cũng không tránh khỏi.”



Vừa nghe xong, Lí Nghị cảm thấy trước mắt là một màu đen. Sao sự tình lại đến nước này. Trước giờ cho dù hắn

có làm gì đi nữa, thì cũng luôn chuẩn bị tốt, đây cũng là nguyên nhân


Nhìn hắn như vậy, Vân Mộng Vũ cảm thấy chính mình

có chút tàn nhẫn. Nhưng nghĩ lại mấy năm nay Linh Lung khổ sở, vì thế

quyết định nhất định phải khảo nghiệm một phen, mới có thể cho hắn biết

chân tướng. Hơn nữa, chuyện này, nàng biết Linh Lung cũng nóng ruột. Cho nên lát nữa Đông Thành Vũ đi, nàng còn phải thương lượng với Linh Lung.



Vì thế nàng cười yếu ớt: “Được rồi, ngươi đã nói thẳng, ta đây cũng sẽ nói thẳng luôn. Ngươi hẳn là biết trên núi của Bắc quốc có một loại hoa tên là Tuyết Lan. Mà điều kiện của ta chính là ngươi đi lấy đóa hoa này đem đến trước mặt ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tin tức của Chỉ nhi.”



Nghe điều kiện, Đông Thành Vũ nhịn không được nhíu mày. Tuyết Lan này có

chút khó hái, hơn nữa đến một tháng sau mới có. Nghĩ đến đi một tháng

rồi trở về, hắn cảm thấy trong lòng có chút không nỡ, không biết là vì

sao.



Nhưng, hắn vẫn gật đầu đồng ý.



Nhìn hắn như vậy, nàng nhịn không được trêu chọc vài câu.



“Đông thái tử, ngươi không sợ ta lừa gạt ngươi sao?”



Vừa nghe xong, Đông Thành Vũ nở nụ cười. Sau khi Đông Thành Vũ cười xong,

nói: “Gạt ta, bây giờ hẳn là Vân tiểu thư nên lo lắng mới đúng. Dù sao

ta đã biết ngươi là các chủ Thiên Binh các. Ta nghĩ, chuyện này, chắc

ngươi không muốn cho cả thiên hạ biết đó chứ? Cứ như vậy, Sở Phách Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, tất nhiên là sẽ nhắm vào ngươi, còn có các thế lực của các nước khác, ta nghĩ đều rất thích thú canh chừng Thiên Binh

các. Dù sao ngươi chỉ là một nữ tử, làm cho người ta cảm thấy rất nhu

nhược. Thiên Binh các luôn luôn là tổ chức thần bí nổi danh. Nếu để

người ta biết các chủ Thiên Binh các là nữ tử, tổ chức thần bí kia phải

suy nghĩ lại. Cho nên so sánh với ta, ta chỉ đi hái thuốc mà thôi, bên

trọng bên khinh, bản cung tin tưởng Vân tiểu thư hiểu rõ.”



Nghe Đông Thành Vũ nói, Vân Mộng Vũ thầm mắng to. Vừa rồi sao lại bị bộ dáng ngây thơ si tình của hắn mê hoặc chứ. Thì ra trong lòng hắn đã có tính

toán, âm thầm tính kế trên người nàng.



Vì thế nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mắng hắn trong lòng, sau đó cho hắn nhanh chóng đi Bắc quốc.



Đông thành vũ đi rồi, nàng liền tìm người gọi Linh Lung vào.



Linh Lung mang vẻ mặt sầu bi tiến vào, hơn nữa trong mắt còn chứa sự khó hiểu.



Thấy nàng như vậy, nàng cũng đã đoán được một chút, vì thế, nàng kéo nàng

ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng nói: “Ta chưa nói cho hắn biết, ta chỉ cho hắn đi Bắc quốc hái Tuyết Lan. Tuyết Lan là một loại thuốc để khôi phục dung mạo.”



Nàng nói tới đây, Linh Lung đột nhiên không thể tin giương mắt nhìn nàng, trong mắt hàm chứa tia hi vọng.



Nhìn nàng ấy như thế, nàng ôn nhu cười nói: “Chỉ cần mang Tuyết Lan về,

trong Thiên Binh các sẽ có người giúp ngươi khôi phục dung mạo. Mà ngươi chỉ cần ăn vào, ba ngày sau sẽ khôi phục lại dung mạo như cũ. Chỉ cần

ngươi khôi phục lại dung mạo, như vậy ngươi có thể cùng Đông Thành Vũ về Đông quốc, sống một cuộc sống mới.”



Nghe ba chữ Đông Thành

Vũ, Linh Lung thương tâm cúi đầu. Nhìn nàng như vậy, Vân Mộng Vũ biết

trong lòng của nàng vẫn bị mặc cảm. Dù sao Hồng Diễm lâu này luôn làm

cho nàng cảm thấy không xứng với Đông Thành Vũ.



“Nếu Đông

Thành Vũ có một ngày bị mất tất cả, thậm chí làm ăn mày, ngươi sẽ không

cần hắn, ghét bỏ hắn sao?” Thanh âm Vân Mộng Vũ vang lên bên tai Linh

Lung.



Nhìn nàng như vậy, Vân Mộng Vũ nở nụ cười. Mà Linh Lung còn muốn nói nữa, Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng che miệng nàng lại. Vân Mộng Vũ cười nói: “Không cần nghĩ nhiều, ngươi chỉ cần đặt mình vào góc độ của

Đông Thành Vũ mà suy nghĩ. Biết hắn chân chính cần cái gì, chân chính để ý cái gì. Ngươi không cần lo lắng. Một tháng sau Đông Thành Vũ mới có

thể trở về. Nhưng vô luận ngươi quyết định chuyện gì, ta đều hy vọng

cuối cùng ngươi có thể hạnh phúc.”



Linh Lung nghe nàng nói, khẽ gật đầu, trong mắt đã ươn ướt.



Hàn huyên một chút với Linh Lung, Vân Mộng Vũ trở về Hiên vương phủ, ngủ

thật say. Trong lòng nghĩ, sự tình cuối cùng cũng đã phát triển theo

hướng thuận lợi.



Nhưng hôm sau nàng thức giấc, Hồng Mai mang đến cho nàng một tin tức giật gân.



Hoa Thanh Nhi cùng Lí Nghị trong ngục ngày hôm qua lúc nửa đêm đã bị cướp đi.