Thiên Tài Khí Phi
Chương 105 : Hoa Thanh cung hỗn độn
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Thị vệ trưởng nhìn
cảnh tượng hỗn độn trong phòng, trên giường lại có hắc y phân tán, trong lúc nhất thời chỉ biết sững sờ nơi đó.
Hoa Thanh Nhi cũng sửng sốt, không biết sự tình sao lại xảy ra nhanh như vậy, nhanh đến nỗi nàng chưa kịp nghĩ ra đối sách.
May mắn hôm nay thị vệ trưởng tuần tra là môn sinh của lại bộ Thượng Thư
Lí Nghị, bởi vậy vừa thấy tình hình trong phòng, hắn lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đi ra ngoài.
“Hoa Thanh cung có thích
khách, lúc thích khách vừa đến đã bị chúng ta phát hiện. Bây giờ không
biết thích khách đã đi đâu, bây giờ các ngươi lập tức theo ta đi tìm
thích khách.”
Thị vệ trưởng nói xong, toàn bộ thị vệ lui ra. Bọn họ cũng đã hiểu tình hình trong cung.
Mà thị vệ trưởng đến cạnh cửa, lúc chuẩn bị rời đi, quay đầu nhìn Hoa
Thanh Nhi liếc mắt một cái. Mà Hoa Thanh Nhi cũng đang nhìn hắn, thấy
hắn nhìn, hướng hắn gật gật đầu. Thị vệ kia cũng gật đầu với Hoa Thanh
Nhi, sau đó đóng cửa phòng lại, lui ra.
Lúc này trong phòng chỉ có một mình Hoa Thanh Nhi, cung nữ cùng thái giám đều bị thị
vệ trưởng dẫn đi. Nàng nhìn cảnh tượng hỗn độn xung quanh, cùng với hắc y phân tán kia, chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại, hoảng loạn, khó chịu đến cực điểm.
Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua, nàng nhất định phải bắt được người đứng sau, sau đó bầm thây vạn đoạn hắn.
Mà việc phải làm bây giờ là phải tìm cách che dấu việc này, nhìn quanh cả
phòng, lại cúi đầu nhìn dấu hôn trên người mình. Cái này thì giải quyết
nhanh thôi, nàng vừa vặn có bí dược để xóa những dấu vết này. Thuốc này
là được tiến cống, lúc ấy nàng được sủng ái, hoàng thượng ban cho nàng
một lọ. Không nghĩ tới bây giờ lại có dịp để dùng. Thuốc này sử dụng vốn có tác dụng tiêu trừ vết sẹo, dưỡng dung nhan. Nhưng bây giờ nàng muốn
dùng nó để làm biến mất dấu vết trên người.
Thị vệ
trưởng sau khi rời khỏi Hoa Thanh cung, giờ phút này cũng rất rối loạn.
Vốn hắn nghĩ người kia sau khi xuất hiện trong tẩm cung của Thanh phi
nương nương thì sẽ rời khỏi hoàng cung, như vậy hắn sẽ phái người đi
thông báo cho Thượng Thư đại nhân, hạ lệnh bịt miệng binh lính lại. Sau
đó ngày mai sẽ bẩm báo là có thích khách xâm nhập vào hoàng cung, như
vậy việc này cũng đã được Thượng Thư đại nhân chuẩn bị, hẳn là nhanh
chóng trôi qua. Nhưng mọi việc lại không như vậy.
Vốn hắn vừa vặn tuần tra đến bên này, liền nhìn thấy một nam tử đầu bóng
lưỡng quần áo không chỉnh tề từ trong cửa sổ phòng Thanh phi nương nương đi ra.
Ngay từ đầu hắn thầm nghĩ phải bảo vệ
nương nương, nhưng sau khi đi vào, hắn mới phát hiện mọi việc đã nghiêm
trọng. Vì thế hắn lập tức đi điều tra, nhưng không thu hoạch được gì,
trong lòng muốn thở dài. Lại nghe hạ nhân bẩm báo, nói là nam tử đầu
bóng lưỡng kia không chỉ không rời đi, ngược lại còn chạy tán loạn trong cung, làm náo loạn. Nam tử kia thiếu chút nữa cũng vào cung của Thái
hậu, ít nhiều cũng bị thị vệ chặn đúng lúc.
Thái hậu giận dữ, yêu cầu muốn điều tra rõ việc này.
Thị vệ trưởng cảm thấy rối loạn, điều tra rõ, nếu sự việc bị bại lộ, Thanh phi nương nương nên làm sao đây?
Lập tức thị vệ trong cung bắt đầu đi tìm, nhưng không phát hiện được gì.
Tất cả thị vệ đều rất kinh ngạc, nam tử kia rốt cuộc đã đi đâu? Sao lại
không tìm được, các cửa chính trong hoàng cung đều phái trọng binh gác,
hắn không có khả năng đi ra ngoài a, nhưng vì sao lại không tìm thấy?
Mà lúc này trong lãnh cung, một hắc y nam tử che mặt cùng một nam tử đầu bóng lưỡng đang ăn ở đây.
“Thịt chim này ngươi làm như thế nào? Hương vị thơm quá a.” Nước miếng của
nam tử đầu bóng muốn chảy ra. Vừa rồi trong Hoa Thanh cung vận động quá
nhiều, bây giờ muốn ăn gì đó để bổ sung.
Mà người bên kia cầm một cái cây có một con chim nướng trên đống lửa, không ngừng
truyền đến mùi thơm. Người đó nghe nam tử kia nói, miệng hừ lạnh một
tiếng, bất mãn nói:“Như thế nào, ngươi ở trong phòng tiêu dao thoải mái, bây giờ còn muốn ăn nhiều sao.”
Vừa nghe xong, nam
tử kia vội lấy lòng:“Ngươi nói gì vậy, chúng ta làm huynh đệ nhiều năm
qua, sao lại thiếu ngươi được chứ? Các chủ nói, ba ngày sau sẽ cho ba
chúng ta cùng vào trong đó.”
“Lời này là thật sao?” Hắc y nam tử vừa nghe, trong mắt lập tức hiện lên tia dâm đãng.
“Đó là đương nhiên, Hoa Thanh Nhi kia cũng không phải là thứ tốt gì. Người
này cũng sắp chết, các chủ nói sẽ thưởng cho ba huynh đệ chúng ta giải
sầu. Ngươi xem xem ta chỉ vì ba huynh đệ chúng ta đi tìm hiểu một phen
thôi.” Nam tử kia hăng say nói, còn gật gật đầu làm vẻ thật lòng.
Hắc y nam tử nhìn bộ dáng của hắn, gõ tay lên đầu hắn, cười nói:“Được, ngươi thật đúng là được tiện nghi lại còn khoe mã.”
Nghe xong, nam tử kia cũng nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, tò mò
hỏi:“Sao ngươi có được con chim này? Ta chưa từng thấy qua nó lần nào”
Vừa nói đến con chim này, hắc y nam tử cũng rất hưng trí, hắn lập tức bắt đầu kể lại việc trộm chim.
“Khi ngươi đi tiêu dao thoải mái, ta nhàm chám đi dạo trong cung. Đột nhiên
đi vào một tòa cung điện, phát hiện trên cây có treo một lồng chim, bên
trong có một con chim. Vừa thấy đến con chim này, ta nghĩ chúng ta chắc
phải ở trong cung đêm nay, vậy nên mới bắt nó. Ai biết được lúc lấy nó
ra từ trong lồng sắt, nó lại biết nói chuyện. Ta căng thẳng nên bóp chết nó. Sau đó sợ bị phát hiện liền nhanh chóng giấu con chim chết vào
trong lòng, sau đó lại lặng lẽ đi về Hoa Thanh cung.”
Nam tử kia nghe vậy rất vui vẻ, có loài chim biết nói sao, hắn tò mò hỏi:“Con chim kia nói cái gì?”
“Nam mô a di đà Phật.” Hắc y nam tử bắt chước ngữ điệu con chim kia nói.
Nam tử kia nghe xong, trong lòng suy nghĩ đây là loại chim gì? Lúc ăn,
trong lòng hắn cũng nghĩ con chim này là của ai a, lại còn có thể niệm
kinh.
Mà trong tẩm cung của Thái hậu, Thái hậu ngồi ở ghế trên tức giận đến cả người run run, lớn tiếng hỏi thị vệ đang quỳ phía dưới.
“Các ngươi đang làm cái gì, lại để cho người khác không kiêng nể gì mà vào
cung. Để hắn tùy ý đi lại trong cung, bây giờ lại không tìm thấy. Các
ngươi không muốn đầu của mình nữa hay sao?”
Qùy bên
dưới đều là thị vệ trưởng, mà môn hạ của Lí Nghị cũng có trrong đó. Giờ
phút này bọn họ quỳ trên mặt đất, đến thở cũng không dám.
Nàng
trợn mắt nhìn, liền nhìn thấy ba hắc y nam tử đứng trước mặt nàng, làm
cho nàng nhịn không được lạnh run. Rõ ràng là đã tăng cường phòng vệ
trong Hoa Thanh cung, vì sao vẫn vô dụng, hắn vẫn vào được, lại còn dẫn
theo hai người khác.
Nàng nhìn ba nam tử trước mặt, trong mắt mang theo sợ hãi.
Nam tử đầu trọc kia nhìn thấy sắc mặt Hoa Thanh Nhi tái nhợt, trong mắt
mang theo sợ hãi, nên nhìn hai Hắc y nhân bên cạnh trêu đùa nói:“A, thật sự là không nghĩ tới ba ngày nay không gặp, Thanh phi nương nương thật
sự là càng ngày càng đẹp, chỉ mới liếc mắt một cái, hồn của ta đã bay đi mất.”
Hai nam tử bên cạnh nghe xong, cũng nở nụ cười theo.
“Các ngươi rốt cuộc là ai, rốt cuộc có mục đích gì?” Hoa Thanh Nhi cường trang trấn định hỏi.
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là đêm nay ngươi vui vẻ với ba bọn ta là được.” Một Hắc y nhân nói.
“Đúng vậy, ta sớm nghe đại ca nói công phu trên giường của ngươi rất cao, có
thể làm cho người ta dục tiên dục tử, hôm nay ta phải mở mang kiến
thức.” Một nam tử khác hưng phấn nói tiếp.
“Các
ngươi.......” Hoa Thanh Nhi mới nói được một nửa thì không nói được nữa. Bởi vì vừa rồi nam tử kia thừa lúc nàng nói chuyện, đã bắn một viên
thuốc vào miệng của nàng.
“Không cần nhả ra, viên
thuốc đã vào cơ thể của ngươi, lập tức sẽ có tác dụng. Không có gì đâu,
viên thuốc kia chỉ làm chúng ta càng thoải mái mà thôi.” Nam tử kia thấy nàng liên tục ho ra, vì thế tốt bụng nhắc nhở nàng.
Nghe nói như thế, Hoa Thanh Nhi ngừng động tác lại, ánh mắt mê mang như cũ. Hiển nhiên không còn phản kháng nữa.
Nhìn nàng như thế, ba Hắc y nhân đồng thời thoát y, lao về trên giường.
Một lúc lâu sau, ba nam tử thoả mãn ngừng lại. Trong đó hai hắc y nam tử
đứng dậy mặc quần áo, sau đó nhìn nam tử còn lại vẫn đang ngồi trên
người Hoa Thanh Nhi.
Nam tử kia ngẩng đầu lên, nhìn
hai hắc y nam tử gật gật đầu. Mặt khác hai người kia cũng hiểu ý, cũng
nhìn hắn gật gật đầu, sau đó ra khỏi phòng.
Mà nam tử còn lại thì đè thấp thân mình, đưa môi tới gần lỗ tai Hoa Thanh Nhi, sau đó bắt đầu nói chuyện.
“Hoàng thượng, nô tì...... Nô tì không phải cố ý muốn phản bội ngươi. Là nam
tử đầu trọc kia dụ hoặc nô tù, nô tì cũng là bị buộc bất đắc dĩ a. Hoàng thượng, nô tì cũng không muốn, nhưng phụ thân Lí Nghị nói nơi đó của
Hoàng thượng không được, đã không sinh được đứa nhỏ. Cho nên mới tìm một nam tử ở ngoài cung cho nô tì. Nô tì không nghĩ như vậy, nô tì chỉ muốn tìm một nơi để tuổi già dựa vào mà thôi. Hoàng thượng, ngươi tạm tha nô tì, nô tì về sau không dám nữa.”
Nam tử kia nói
xong, chạm vào trên người Hoa Thanh Nhi một chút, sau đó nói tiếp:“Lát
nữa, thấy Hoàng thượng tới, ngươi lập tức bổ nhào vào người hắn, lặp lại lời ta nói.”
“Vâng.” Lúc này hai mắt Hoa Thanh Nhi vô thần, thuận theo đáp.
Nam tử đầu trọc nhìn Hoa Thanh Nhi như vậy thì rất vừa lòng, sau đó lại lấy một con gấu bông trong tay áo, để trên giường.
Làm xong mọi việc, nam tử đó cũng đứng dậy mặc quần áo. Mặc xong, lại quay
đầu nhìn Hoa Thanh Nhi, tiếc nuối nói:“Không có ai tốt như vậy, thân
mình lại rất tốt, đáng tiếc sau đêm nay, không biết sẽ ra sao?”
Nói xong, hắn bắt đầu làm cho căn phòng hỗn độn, đem y phục Hoa Thanh Nhi
vứt trên mặt đất, ngay cả cái yếm đỏ tươi cũng ném xuống đất. Chỉ chốc
lát nghe được tiếng mèo kêu bên ngoài, hắn nhảy ra cung điện, một bên
bay vút, một bên tùy tay bắn ra vô số ám khí. Nhất thời người của Hoa
Thanh cung như vừa tỉnh mộng, nghĩ thấy vừa rồi chắc mình buồn ngủ. Vừa
tỉnh, vội vàng khôi phục tinh thần tiếp tục làm chuyện ban đầu. Gác đêm, bảo hộ.
Nhưng người trong Hoa Thanh cung nhanh chóng phát hiện bên ngoài Hoa Thanh cung có nhiều người đến, đến khi thấy rõ, vội quỳ xuống hành lễ. Trong lòng rất buồn bực, Hoàng thượng cùng Thái
hậu sao lại đến đây.
Mà Hoàng thượng cùng Thái hậu
cũng không nói chuyện, không cho bọn họ đứng dậy. Vì thế, bọn họ chỉ có
thể tiếp tục quỳ trên mặt đất.
Mà Hoàng thượng cùng Thái hậu mang vẻ mặt âm trầm vào nội điện.
Sở Phách Thiên vừa vào nội điện, cung nữ cùng bọn thái giám gác đêm nhanh
quỳ xuống hành lễ. Nhưng hắn không thèm nhìn, lập tức đi vào phòng Thanh phi.
Mới vừa mở cửa, đã nghe đến một cỗ hương vị sau khi hoan ái. Thần sắc của Sở Phách Thiên lập tức âm trầm đáng sợ,
Thái hậu ngửi được hương vị này, ánh mắt sắc bén như dao.
Lúc này Hoa Thanh Nhi đang ngồi trên giường, xiêm y không chỉnh, trên mặt lại mang theo vẻ ửng hồng sau khi hoan ái.
Sở Phách Thiên nhìn tất cả mọi thứ hỗn độn trong phòng, trong lòng tức
giận ngập trời, hắn rống lớn nói:“Hoa Thanh Nhi, ngươi muốn chết sao?”
Hoa Thanh Nhi ngồi trên giường nghe thấy thanh âm của Sở Phách Thiên, trong đầu hiện lên đoạn nói chuyện lúc nãy.
Sau đó Hoa Thanh Nhi quỳ xuống chân của Sở Phách Thiên, lớn tiếng khóc
nói:“Hoàng thượng, nô tì...... Nô tì không phải cố ý muốn phản bội
ngươi. Là nam tử đầu trọc kia dụ hoặc nô tù, nô tì cũng là bị buộc bất
đắc dĩ a. Hoàng thượng, nô tì cũng không muốn, nhưng phụ thân Lí Nghị
nói nơi đó của Hoàng thượng không được, đã không sinh được đứa nhỏ. Cho
nên mới tìm một nam tử ở ngoài cung cho nô tì. Nô tì không nghĩ như vậy, nô tì chỉ muốn tìm một nơi để tuổi già dựa vào mà thôi. Hoàng thượng,
ngươi tạm tha nô tì, nô tì về sau không dám nữa.”
Hoa Thanh Nhi hoàn toàn không biết mình đang nói gì, nàng chỉ biết là mình
phải nói như vậy. Vừa nói xong, nàng lại khôi phục bộ dáng ban đầu.
Nghe Hoa Thanh Nhi nói, hắn thật sự phẫn nộ đến cực điểm. Sắc mặt đáng sợ.
Ngón tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, có thể thấy được bây giờ hắn rất
phẫn nộ, rất tức giận.
Nhưng chưa hết.
Chỉ một tiếng thét kinh hãi của Thái hậu truyền đến.
“Hoàng thượng, ngươi xem.”
Sở Phách Thiên đi đến bên cạnh Thái hậu, nhìn gấu bông trong tay Thái hậu, lúc này đã hoàn toàn phát điên.