Thiên Tài Khí Phi
Chương 104 : Việc lạ liên tục
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Sở Hiên và Vân Mộng Vũ ngồi trên tiên hạc bay ra ngoài hoàng cung. Ở ngoài hoàng cung vẫn có
thể nghe được trong hoàng cung không ngừng truyền ra tiếng thét chói
tai, còn có tiếng rống giận dữ của Sở Phách Thiên. Lúc tảng đá rơi xuống tạo ra âm thanh rất lớn. Cả cung điện cứ như bị nứt ra.
Trong hoàng cung lập tức sôi trào….
Từ khi Sở Phách Thiên bị Hắc y nhân tấn công vào nơi đó, cả ngày tìm thầy
thuốc, tâm tình lại không tốt. Nhưng hôm qua tìm được một đại phu dân
gian, rốt cục thì có chút khởi sắc, cho nên tối hôm qua mới có cảm giác
ngủ an ổn một chút. Nhưng, ai biết được, lúc đang ngủ, lại bị một tiếng
“Bùm” làm cho hắn tỉnh giấc. Hắn bị dọa nên lập tức đứng lên, chạy ra
ngoài. Vừa thấy, thiếu chút nữa hắn tức hộc máy. Đây là chuyện gì chứ,
đang ngủ một giấc ở tẩm cung, lại có một tảng đá lớn rơi xuống. Lúc này
hắn thật sự không nghĩ ra là ai làm. Một người bình thường không có khả
năng lại không biết làm gì mà ôm một tảng đá lớn đi vào hoàng cung chọi
vào tẩm cung của hắn. Hơn nữa để làm được việc này phải là một cao thủ,
bằng không làm sao có thể ôm một tảng đá lớn từ không trung thả xuống
được.
Vì thế hắn chỉ có thể nghĩ vậy, lửa giận nổi
lên mắng toàn bộ cung nữ và thị vệ một trận. Vì thế trong điện cung nữ,
thái giám đều quỳ, ngoài điện thị vệ cũng quỳ, mà Sở Phách Thiên lại tức giận mắng không ngừng.
“Ngươi nói xem, các ngươi
đang làm gì vậy? Tảng đá lớn như vậy mà cũng không biết ngăn lại, để cho bọn họ quăng xuống đây. Nếu ném chết trẫm, các ngươi chắc là rất cao
hứng? Nói cho các ngươi biết, nếu trẫm chết, các ngươi cũng không có kết cục tốt, đến lúc đó tất cả các ngươi đều phải chôn theo trẫm. Thật là
một đám ngu xuẩn, không biết gì cả, chỉ là việc nhỏ cũng làm không
xong.”
Những người bị mắng trên mặt đất đều sửng
sốt, chuyện này có liên quan gì đến bọn họ chứ. Nhưng bọn họ cũng không
dám lên tiếng, bằng không sẽ bị hoàng thượng lôi ra ngoài chém đầu. Lúc
tảng đá lớn vừa rơi xuống, bọn họ lập tức nhìn lên trên, nhưng không
thấy gì cả. Trên không rỗng tuếch, lúc tảng đá rơi xuống nóc nhà tạo ra
âm thanh đến lúc bọn họ ngẩng đầu thì chỉ trong nháy mắt. Theo lý
thuyết, thì bọn họ có thể nhìn thấy. Có thể thấy được có khả năng là từ
trên trời rơi cuống. Vì thế bọn họ nhanh chóng đi vào tẩm cung vấn an
hoàng thượng, nhưng, hoàng thượng chỉ bị kinh hách, không ai bị thương
cả. Nhưng sau khi bọn họ bẩm báo với Hoàng thượng, liền bị hoàng thượng
mắng liên tục.
Bên này Sở Phách Thiên mắng không
ngừng, bên kia Thái hậu mang theo một đống cung nữ thái giám đến đây,
bên cạnh còn có Hoa Thanh Nhi đi theo mang vẻ mặt lo lắng. Từ sau khi
Hoa Thanh Nhi ra chủ ý hôn sự của A Mi cùng Vân Mộng Vũ trước mặt Thái
hậu. Sau đó, nàng ta liền rèn sắt khi còn nóng, thường xuyên ra vào điện Thái hậu, nghĩ hết mọi cách lấy lòng thái hậu. Mà Thái hậu lại bởi vì
bệnh của hoàng thượng,trong lòng cũng buồn bực không vui, may là mỗi
ngày đều có Hoa Thanh Nhi khuyên giải an ủi. Cứ như vậy, Hoa Thanh Nhi
thành tâm phúc của Thái hậu, thay thế được vị trí của Vân Mộng Vũ trước
mặt Thái hậu. ( Út: bà này giống như nhặt rác mà Vũ tỷ bỏ lại vậy đó
~~~)
Bên này Sở Phách Thiên vừa thấy Thái hậu và
Thanh phi đến đây, trên mặt mới thả lỏng một chút. Bất quá hắn cũng đã
mắng lâu rồi, nên cũng đỡ tức giận hơn. Hắn nhanh chóng đến thỉnh an
Thái hậu, dư quang nhìn về phía Hoa Thanh Nhi. Gần đây bởi vì nơi đó bị
thương, làm cho nhiều ngày nay hắn không sủng ái phi tần, trong lòng vốn đã ngứa ngáy. Gần đây tâm tình buồn bực, hắn cự tuyệt gặp phi tần, chỉ
có hoàng hậu mới có thể vào chiếu cố hắn. Mà bây giờ nhìn thấy Thanh
phi, Sở Phách Thiên đột nhiên phát hiện Thanh phi càng quyến rũ hơn
trước.
Hoa Thanh Nhi bị hắn nhìn như vậy, trong lòng vô cùng đắc ý, trên mặt lại có biểu tình thẹn thùng, làm cho Sở Phách
Thiên tâm thần nhộn nhạo.
Thái hậu nhìn hoàng thượng thỉnh an bà, ánh mắt lại ở trên người Thanh phi. Trong lòng cũng hiểu,
hoàng thượng gần đây nhẫn nhịn thật khổ. Thanh phi gần đây cũng là tâm
phúc của bà, nên cũng không nói gì.
Sở Phách Thiên
thỉnh an Thái hậu xong, Thái hậu vội vàng hỏi:“Hoàng thượng, có chuyện
gì xảy ra sao? Hoàng thượng có bị thương không?”
Nói đến chuyện này, sắc mặt Sở Phách Thiên không tốt. Ngữ khí hắn phẫn nộ lại liếc mắt nhìn một đám đang quỳ trên đất.
“Đêm nay trẫm ngủ trong tẩm cung, ai ngờ lại có một tảng đá lớn từ nóc nhà
rơi xuống, làm thủng một lỗ. Cho nên bây giờ trẫm đang giáo huấn toàn bộ thái giám, cung nữ, thị vệ một phen.”
Nghe Hoàng thượng nói, Thái hậu cũng ngây người. Từ trên trời đột nhiên rơi xuống một tảng đá lớn, đây là tình trạng gì?
Chẳng lẽ là có người ám sát hoàng thượng, muốn ném chết hoàng thượng?
Nghĩ đến khả năng này, bà vội vàng hỏi:“Hoàng thượng, hay là có người muốn ám sát hoàng thượng?”
“Không phải, bọn thị vệ đều có thể làm chứng, lúc ấy xung quanh không thấy ai
cả. Cho nên có khả năng là từ trên trời rơi xuống.” Tuy rằng trong lòng
hắn vẫn không tin, nhưng cũng không thể không thừa nhận.
Nghe Hoàng thượng giải thích, trong lòng Thái hậu vẫn cảm thấy bất an, nên
đề nghị:“Hoàng thượng, vẫn nên truyền Khâm Thiên Giam đến xem đi.”
Nghe Thái hậu nói xong, Sở Phách Thiên cũng thấy có lý, vì thế phái người đi truyền Khâm Thiên Giam.
Khâm Thiên Giam nhanh chóng chạy tới. Mang vẻ mặt sợ hãi quỳ trên mặt đất,
không biết nửa đêm hoàng thượng triệu hắn tới là vì chuyện gì. Vừa rồi
thái giám đến triệu hắn cứ không ngừng thúc giục. Cho nên, hắn không có
cơ hội hỏi, bây giờ mới mang vẻ mặt không an tâm chờ Hoàng thượng phân
phó.
“Khâm Thiên Giam, giờ tý đêm nay, đột nhiên có
một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống tẩm cung của trẫm, ngươi mau tính xem đây là có chuyện gì?” Nhìn thấy Khâm Thiên Giam đến, Sở Phách Thiên nói tóm tắt lại chuyện này một phen.
Hắn nói xong, Khâm Thiên Giam sửng sốt một chút. Tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, sao hắn có thể tính được chứ?
Bình thường hắn chỉ nhìn trời, tính ngày hoàng đạo mà thôi, về phần hiện
tượng kỳ lạ của trời đất, hắn thật sự không biết tính như thế nào. Nhưng là trong lòng hắn biết nếu trực tiếp trả lời, phỏng chừng hắn sẽ tiêu
tán, như vậy phải trả lời như thế nào mới làm vừa lòng Hoàng thượng đây?
Vì thế hắn bắt đầu nghĩ đến đối sách, cuối cùng đột nhiên nhớ tới chuyện
của Hứa vương. Vì thế nổi lên lòng hung ác, quyết định nói lung tung.
“Khởi bẩm hoàng thượng, đây là thiên địa dị tượng. Tảng đá này rơi xuống, ý bảo là Sở quốc sẽ có đại họa xuất hiện.”
trong lòng nghĩ chẳng lẽ là cao tăng đắc đạo trong chùa biết Sở quốc gặp chuyện, muốn ra tay chỉ điểm. Vì thế nô tì đẩy cửa sổ ra thì thấy một
tiểu hòa thượng đứng ở lối nhỏ vào rừng cây. Lúc nô tì nhìn qua, tiểu
hòa thượng kia cũng nhìn lại. Nô tì nhìn thấy kia đúng là tiểu hòa
thượng bên người phương trượng, nên không hề nghi ngờ. Vì thế liền đi ra ngoài, đi theo tiểu hòa thượng vào rừng cây nhỏ. Ai ngờ sau khi vào
rừng cây nhỏ, hắn lại bắt nô tì gây bất lợi cho hoàng thượng. Nô tì
không chịu, hắn định ra tay với nô tì, nô tì phản kháng, không biết tiểu hòa thượng có phải cố ý buông tha nô tì hay không, lại để nô tì chạy
thoát. Sau đó lại thấy tiểu hòa thượng bên cạnh phương trượng. Nô tì
biết người trong rừng cây là giả. Sự tình chính là như vậy.”
Thái hậu nghe Thanh phi nói xong, trong lúc nhất thời lâm vào trầm tư, căn
bản không biết là thật hay là giả. Nhưng việc này lại có quan hệ đến
hoàng thượng và danh dự của hoàng thất, thật sự là không nên lộ ra. Hơn
nữa cũng không nên điều tra, nếu đi điều tra trong chùa, đó là bất kính
với thần linh. Cho nên, việc này, cũng chỉ có thể tạm thời như thế.
Nhưng qua việc này, trong lòng Thái hậu cũng đã giảm bớt sự tin tưởng
với Thanh phi.
Sau đó Thái hậu cũng không hỏi gì, phất phất tay, cho Thanh phi lui xuống.
Thanh phi về tới tẩm cung của mình, trong lòng suy tư về chuyện hôm nay,
nhưng cũng không nghi ngờ gì. Lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng
cảm thấy may mắn. Người phía sau kia vô luận muốn làm cái gì, Hoa Thanh
Nhi nàng cũng không phải ngồi không. Hôm nay là do không hề phòng bị,
lần sau sẽ không như vậy nữa.
Đêm khuya, gió ngoài Hoa Thanh cung nổi lên, làm lá cây trong viện xào xạc, có cảm giác quỷ dị.
Lúc này, từ xa có hai cái bóng đen bay tới, hai người bay đến một cây to
rồi hạ xuống. “Ta canh chừng bên ngoài, ngươi đi vào làm việc đi. Tiểu
tử, quá tiện nghi cho ngươi rồi.” Một bóng đen hâm mộ nhìn một bóng đen
khác nói. “Được, đợi thị về tuần tra đến gần, ngươi kêu tiếng mèo, đến
lúc đó ta sẽ lập tức chạy ra.”Bóng đen kia dặn dò ngược lại.
Hai người nhất trí, sau đó có một bóng đen thần không biết quỷ không hay
bay vút vào trong tẩm cung. Sau khi vào bên trong, hắn cẩn thận dùng ám
khí đánh choáng váng toàn bộ cung nữ và thái giám. Sau đó tìm được
giường của Hoa Thanh Nhi. Chỉ thấy lúc này Hoa Thanh Nhi mặc một chiếc
áo mỏng, im lặng ngủ. Hắc y nhân nhìn tình huống này, bên miệng lộ ra vẻ tươi cười tà ác.
Hắc y nhân một bên dung nhan quyến rũ của nữ tử trên giường, một bên nhanh chóng cởi quần áo. Hắn cởi hết
trên người, tùy ý vứt trên mặt đất và trên giường. Sau đó tay liền vuốt
ve khuôn mặt trơn bóng của người trên giường.
Cảm thụ được phía dưới căng lên, trong mắt Hắc y nhân dục vọng dày đặc, vì thế không chút do dự đè lên người nàng.
Hoa Thanh Nhi đang ngủ đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh như băng. Trong
nháy mắt, nàng mở mắt sợ hãi. Nhưng nghênh đón nàng là một thân hình
cường tráng, trong nháy mắt, nàng có cảm giác bị ép đến không thở nổi.
Mắt nàng trợn to, nhìn nam tử trên người nàng. Chỉ thấy một gương mặt xa
lạ, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào. Nàng không thể
kêu, nếu kêu, binh lính tuần tra bên ngoài sẽ vào, nhìn thấy trường hợp
này. Như vậy hoàng thượng cùng thái hậu vì bảo vệ tôn nghiêm của Hoàng
thất, nhất định sẽ giết nàng.
Ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn nam tử trên người, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?”
Nam tử ngồi trên người nàng giờ phút này cũng là cúi đầu nở nụ cười, sau đó giật giật trên người nàng, làm Hoa Thanh Nhi sợ run. Thấy nàng như thế, hắn cười ái muội, sau đó mở miệng chế giễu: “Sao vậy, mới gặp lúc chiều mà ngươi đã quên rồi sao? Về phần ta muốn làm gì, ngươi không đoán được sao? Từ buổi chiều sau khi thấy nương nương, trong lòng của tiểu tăng
liền động, vẫn đối với nương nương nhớ mãi không quên. Nên buổi tối mới
lẻn vào cung, muốn cùng nương nương tìm hiểu phật pháp.”
Nghe hắc y nam tử nói, Hoa Thanh Nhi tức giận muốn hộc máu. Nàng không nghĩ
đến là tiểu hòa thượng giả kia. Bất qúa bây giờ lại nói như vậy, hơn nữa lại có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng cũng thấy rõ cái đầu trơn kia.
Nhưng bây giờ nàng phải làm sao, nàng không thể kêu. Chẳng lẽ lại không phản kháng như vậy sao, cứ để hắn chiếm tiện nghi sao?
Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới ám vệ nàng an bài ở Hoa
Thanh cung, nên tay lặng lẽ chuyển xuống đầu gối. Nhưng giữa chừng lại
bị chặn lại.
Nam tử kia cầm tay nàng, khẽ hôn tay
nàng, sau đó nhìn Hoa Thanh Nhi nói: ” Nương nương có phải muốn kêu ám
vệ hay không a? Không cần kêu, bởi vì bọn họ đều bị tiểu tăng làm cho
hôn mê. Vì đêm nay có thể cùng nương nương học phật pháp, tiểu tăng đã
chuẩn bị rất kỹ. Chút nữa nương nương nên phối hợp, không nên phản
kháng, bằng không gây ra tiếng động quá lớn sẽ làm người khác đến thì
không tốt.”
Nam tử kia nói xong, sắc mặt Hoa Thanh
Nhi trắng bệch, biết đêm nay không chạy thoát. Vì thế, nàng nhẹ nhàng
nhắm hai mắt lại. Trong lòng yên lặng an ủi chính mình, không có gì,
ngày mai lập tức tìm phụ thân hỗ trợ, nhất định sẽ làm những người này
chết không có chỗ chôn, đêm nay nên nhịn một chút. Dù sao ngay cả lão
nam nhân như Sở Phách Thiên nàng đều có thể chịu được, còn người này, so với Sở Phách Thiên còn nhỏ tuổi hơn nhiều.
Nhìn nàng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn không giãy dụa, nam tử rất hưng phấn.
Hắn lập tức không khách khí bắt đầu hành động, hai tay bắt đầu xé rách y
phục trên người Hoa Thanh Nhi. Chỉ chốc lát trong phòng liền vang lên
tiếng thở dốc và thanh âm rên rỉ.
Thật lâu sau, lâu
đến nỗi Hoa Thanh Nhi nghĩ sẽ không bao giờ ngừng, rốt cục cũng đã xong. Nam tử trên người Hoa Thanh Nhi đứng lên, ánh mắt ái muội nhìn nàng,
trong miệng lại dâm uế nói: “Khó trách Sở Phách Thiên lại sủng ái ngươi, ngươi thật đúng là dâm đãng a. Mới một buổi tối, hồn của ta đã bị ngươi lấy mất. Nương nương, tạm thời hầu hạ nương nương đến đây. Chờ thêm mấy ngày nữa, ta sẽ lại đến.”
Nam tử kia nói xong, lại mặc quần áo lại, sau đó xuống giường, nhanh rời đi.
Lúc này toàn thân Hoa Thanh Nhi đau nhức, không thể hỏi hắn rốt cục muốn làm gì.
Đột nhiên một trận binh khí lách cách vang kên, nàng giương mắt nhìn, nhìn
thấy nam tử kia gõ gõ. Đột nhiên biết rõ hắn muốn làm gì, Hoa Thanh Nhi
nhanh chóng lấy hết sức lực, sửa sang lại quần áo. Sau khi mặc xong, bên tai truyền đến một tiếng mèo kêu, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn, lại
phát hiện nam tử. Nhưng ngay sau đó, trong cửa phòng lại có nhiều người
vọt vào.
Trưởng thị vệ phụ trách tuần tra nhìn thấy
cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, còn có hắc y phân tán trên giường,
trong lúc nhất thời lại sững sờ ở nơi đó.
Hoa Thanh Nhi cũng sửng sốt, không biết mọi việc sao lại phát sinh nhanh như vậy, nhanh đến nỗi nàng chưa kịp nghĩ ra đối sách.