Thiên Tài Khí Phi
Chương 103 : Đêm tân hôn
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Minh Du Nhiên lẳng lặng nhìn cây đao kia, trong mắt hiện lên một tia quyết liệt, mạnh mẽ cầm đao, hướng vào ngực của Sở Hiên.
Mắt nhìn ngực hắn, khóe miệng khẽ cong lên. Nàng không chiếm được thì ai cũng đừng mơ tưởng tới.
Nhìn thanh đao lạnh như băng gần đến ngực, lúc muốn đam vào, bị hai ngón tay chặn đứng. Sở Hiên dùng hai ngón tay kẹp lấy thân đao, Minh Du Nhiên
kinh hãi, muốn hạ lệnh, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt. Ngay sau đó người đã
bị Sở Hiên đánh bay, nàng quay đầu nhìn, phát hiện ba trưởng lão đang
chiến đấu với A Mi và một nam tử. Mà Vân Mộng Vũ đã được bình yên trong
lòng Hiên ca ca.
Sao bọn họ lại đến đây, chẳng lẽ
Hiên ca ca đã sớm biết bọn họ ở gần đây, cho nên mới chịu phối hợp, muốn phân tán lực chú ý của nàng.
Nàng phẫn nộ đứng thẳng lên, rút ra một phen nhuyễn kiếm bên hông. Kiếm chĩa thẳng tới, mũi
kiếm chỉ thẳng vào Sở Hiên. Bây giờ nàng không hề do dự, giết một thì
còn một, giết luôn một đôi là tốt nhất.
Nhìn nàng công kích, Sở Hiên giơ ngón tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ kình khí màu trắng.
Minh Du Nhiên càng đến gần Sở Hiên, lại càng cảm giác được cỗ kình khí kia
phi thường đáng sợ. Từng trận hơi thở như thiêu đốt, nàng mở to hai mắt
nhìn đến hắn chậm rãi cầm thanh kiếm, cỗ kình khí kia làm cho thanh kiếm hóa thành bột phấn.
Trong nháy mắt Minh Du Nhiên đã
mất vũ khí, nàng hoàn toàn khó có thể tin, nàng mở to hai mắt nhìn tay
trống rỗng. Nhưng sự đau đớn ở cổ lại làm cho nàng phục hồi tinh thần
lại, phát hiện mình đã bị năm ngón tay của Sở Hiên hút lại, lúc này đang bị hắn bóp cổ. Nàng giương mắt nhìn hắn, nhìn biểu tình lạnh như băng
của hắn, không còn vẻ đạm mạc xa cách ngày thường, mà là có rất nhiều
cảm xúc. Hắn phẫn nộ, tức giận nàng muốn làm hại Vân Mộng Vũ. Lại nhìn
cặp mắt độc nhất vô nhị kia, lúc này cũng đang rũ mắt nhìn nàng. Trong
mắt có sự tuyệt tình, thậm chí mang theo tia tàn nhẫn.
Nàng cứ ngốc nghếch nhìn hắn, đọc cảm xúc trong mắt hắn, lòng cũng đã hóa
thành tro bụi. Giờ này khắc này, tình yêu của nàng đã hóa thành tro bụi, chỉ còn lại thù hận của hai người. Trong mắt có vẻ chế giễu, bọn họ sẽ
không chấm dứt như vậy, bọn họ nhất định sẽ vì chuyện hôm nay, thù ngày
xưa, vĩnh viễn dây dưa trong sự báo thù. Giờ phút này nàng cũng không sợ hắn sẽ giết nàng, chỉ cần hắn yêu Vân Mộng Vũ, sẽ không giết nàng. Nàng là thiếu chủ của Bồng Lai đảo, là nữ nhi duy nhất của đảo chủ. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, Bồng Lai đảo sẽ điên cuồng trả thù hai bọn họ. Đến
lúc đó, bọn họ vĩnh viễn phải sống chui sống nhủi, không có ngày bình
an.
“Sở Hiên, ngươi mau thả thiếu chủ ra.” Ba trưởng
lão bên kia thấy Minh Du Nhiên bị Sở Hiên bóp cổ, lập tức đều dừng chiến đấu, chạy nhanh lại đây. Vừa đến, Nhị trưởng lão lập tức khuyên can.
Mà A Mi và Hàn Băng cũng chạy tới, A Mi mang muội muội từ trong lòng Sở
Hiên ra, đau lòng xem xét, thấy muội muội không có việc gì, mới yên tâm.
Lúc này Sở Hiên đang bóp cổ Minh Du Nhiên, sau khi nghe Nhị trưởng lão nói, quay đầu cười nhạo:“Ta muốn làm như vậy thì sao?”
Nghe hắn hỏi như vậy, Thất trường lão lập tức phẫn nộ nói:“Sở Hiên, ngươi
không muốn sống nữa sao? Ngươi phải biết rằng trong tay ngươi là ai,
nàng là thiếu chủ của Bồng Lai đảo, là hòn ngọc quý của đảo chủ hòn. Hôm nay nếu ngươi động đến một sợi lông của nàng, sự tức giận của đảo chủ
không thể xem thường.”
Trong lòng Thất trưởng lão như bị lửa đốt. Vừa thấy Sở Hiên có hành vi đại nghịch bất đạo, nên đi ra
mắng hắn. Vốn nghĩ tất cả sẽ thuận lợi, không nghĩ tới lúc đảo chủ sắp
giết Sở Hiên, bọn họ mới nới lỏng cảnh giác. Nhưng chỉ vừa nới lỏng cảnh giác. Không biết từ đâu lại nhảy ra hai sát thủ có kiếm pháp cao minh.
Cho nên bất ngờ không kịp đề phòng, kiếm quang hiện lên, bọn họ lập tức
phòng vệ. Lúc bọn họ phòng vệ, Vân Mộng Vũ đã bị người khác mang ra
ngoài. Mà hai người kia, liên tục ra chiêu, ba người bọn họ cũng phải
toàn lực ứng phó, mới có thể có phần thắng. Nhưng khi đánh nhau, bọn họ
mới phát hiện sự thật rất khác so với bọn họ nghĩ. Chiêu nào của hai
người đó cũng vô cùng tàn nhẫn, nhưng ba người bọn họ lại không liều
mạng như vậy. Nhiều năm sống an nhàn ở Bồng Lai đảo, cũng chưa từng
chiến đấu, giờ phút này làm sao có thể so sánh với hai người kia. Trong
lòng bọn họ nghĩ, chỉ cần bảo toàn được cái mạng, cho nên bọn họ không
dám mạo hiểm, chiêu chiêu đều phòng thủ chặt chẽ. Cho nên bọn họ rơi vào thế hạ phong.
Mà nhị trưởng lão vốn cẩn thận, lúc
đang đánh nhau lại nhìn thấy thiếu chủ đã bị bóp cổ, lập tức tung một
chiêu rồi bỏ chạy. Hai người kia nhìn thấy tình hình này cũng lập tức
ngừng lại.
Thất trường lão nói xong, trong lòng cũng
nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó hắn lại sợ hãi. Bởi vì Sở Hiên cầm lấy tay
phải của Minh Du Nhiên, đột nhiên dùng một chút lực. Lập tức thanh âm vỡ vụn và thanh âm đau đớn của nàng vang lên.
Sở Hiên làm xong, quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Thất trường lão. Cười hỏi:“Ngươi nói xem ta có muốn sống hay không?”
Thất trường lão nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Sở Hiên, vốn như tiên nhân, giờ phút này lại giống như tử thần đang uy hiếp. Nhìn cổ tay của thiếu
chủ, hắn không dám lên tiếng. Nếu hắn nói thêm mấy câu nữa, Sở Hiên thật sự sẽ bóp chết thiếu chủ, như vậy bọn họ cũng cũng đừng mong trở về. Sở Hiên tất nhiên cũng sẽ giết bọn họ. Cho nên giờ phút này quyết định của Sở Hiên không chỉ liên quan đến sống chết của thiếu chủ, cũng liên quan đến sự sống chết của bọn họ.
Thất trường lão không nói gì, hai người kia cũng không lên tiếng, giờ phút này bọn họ chỉ có thể im lặng chờ
quyết định của Sở Hiên.
Sở Hiên nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn. Bọn họ dám cướp Vũ nhi, vậy phải trả giá.
“Lập tức tự hủy đi hai tay của mình.” Thanh âm lạnh như băng của Sở Hiên vang lên.
Thất trường lão không thể tin ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Hiên, muốn nhìn
biểu tình trên mặt hắn, nhưng chỉ thấy một mảnh lạnh băng. Ngũ trưởng
lão cúi đầu, không hề động đậy. Nhị trưởng lão cúi đầu, cũng không thấy
rõ thần sắc.
Đột nhiên một thanh âm vỡ vụn vang lên,
mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi tay của nhị trưởng lão đã mềm
nhũn. Mà ngay sau đó, lại là thanh âm vỡ vụn vang lên, ngũ trưởng lão
cũng động thủ. Nhìn bọn họ như thế, Thất trường lão chỉ có thể không cam lòng, chỉ cắn răng, phát ra một cỗ kình khí trong cơ thể, mạnh mẽ hướng về phía hai tay của mình. Ngay sau đó thanh âm vỡ vụn lại vang lên.
Nghe thanh âm vỡ vụn liên tiếp như vậy, Minh Du Nhiên run rẩy. Loại thống
khổ này, nàng cảm nhận được. Cảm giác người trong tay run run, Sở Hiên
quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói:“Sợ hãi sao? Nhưng ngay từ đầu ngươi
có nghĩ tới hay không, người khác cũng sợ hãi, người khác cũng biết
đau.”
Thanh âm nhẹ nhàng của Sở Hiên bên tai, ngay
sau đó nàng lại cảm giác được loại thống khổ này. Xương cốt vỡ vụn, loại thống khổ này người bình thường cũng không thể chịu được.
Sở Hiên làm xong mọi việc, ném Minh Du Nhiên ra ngoài.
Minh Du Nhiên bị vứt trên mặt đất, trên người rất đau đớn, trong lòng cũng
hối hận. Nàng vốn không nên đến đây, nàng nên đợi chiến tranh của Bồng
đó còn để lại dấu vết trên mặt. Nghĩ chuyện kia, hắn nhịn không được
cười vui vẻ. Tựa hồ ở một chỗ với nàng, hắn cảm thấy lúc nào cũng hạnh
phúc.
Nhìn nàng cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên, hắn không muốn trêu nàng nữa. Tò mò hỏi:“Vừa nãy có phải nàng muốn nói gì
hay không?”
Nói xong, xấu hổ trong lòng nàng lập tức thành hư không, ngẩng đầu lên, bắt đầu nói chủ ý trong lòng nàng.
“Chúng ta đi quấy rầy Sở Phách Thiên đi. Lão già kia không phải là người tốt,
không chỉ muốn tỷ tỷ, còn phản đối hôn sự chúng ta. Hôm nay chúng ta
thành thân, cũng nên cho hắn một lễ vật. Đúng rồi, chúng ta đi tìm một
tảng đá lớn đi.”
Tìm tảng đá lớn, tuy rằng không biết nàng muốn tìm tảng đá lớn làm gì, nhưng hắn vẫn cho tiên hạc đáp xuống.
Tiên hạc vừa rơi xuống đất, nàng lập tức nhảy xuống tiên hạc, chọn tảng đá
khắp nới. Cuối cùng cũng chọn được một tảng đá lớn. Nàng vui vẻ ôm tảng
đá kia chạy về.
Nhìn nàng ôm tảng đá chạy về phía
hắn, hắn thực cảm thấy muốn cười. Bức họa này rất thú vị, một nữ tử mặc
áo cưới ôm một tảng đá lớn, vui vẻ chạy về phía tướng công. Bức tranh
này rất là quỷ dị.
Nhưng Vân Mộng Vũ cũng không nghĩ
nhiều như vậy, nàng chạy lên tiên hạc, sau đó nhìn Sở Hiên nói:“Sở Hiên, nếu chúng ta ngồi trên tiên hạc đem tảng đá lớn này ném xuống tẩm cung
Sở Phách Thiên. Sau đó chúng ta lập tức chạy, phía dưới thủ vệ dưới kia
có thể phát hiện chúng ta hay không?”
Nghe vấn đề
này, gân xanh của hắn nhảy dựng. Phương pháp này thật đúng là hiếm thấy
a, ngồi trên tiên hạc cầm tảng đá lớn đi ném người khác.
Hắn vốn muốn nói có khả năng sẽ dọa đến người khác, nhưng vừa thấy vẻ mặt
hưng phấn của nàng, lúc nói thì lại khác:“Sẽ không, nàng ném đi, ta
khống chế tốc độ của tiên hạc. Tốc độ của tiên hạc rất nhanh, nháy mắt
nó sẽ biến mất ra khỏi hoàng cung.”
Vừa nghe hắn nói
xong, nàng lập tức vui vẻ, trong lòng nghĩ đến bộ dáng Sở Phách Thiên bị dọa xanh mặt. Ngẫm lại cảm thấy cũng hết giận a, nếu chút nữa nàng ném
chuẩn, ném trúng đầu hắn cho hắn bị đứt vài dây thần kinh, vậy thì quá
tốt.
Vì thế Sở Hiên khống chế tiên hạc bắt đầu bay
vào trong thành, nàng ngồi phía trước bị vây trong trạng thái hưng phấn, khó có thể tự kiềm chế.
Nàng tò mò nhìn Yến kinh,
phát hiện khi nhìn từ trên xuống, nhìn thấy nhà cửa rậm rạp. Lúc này
trong Yến kinh nơi nơi đều là một mảnh tối đen. Trên đường ngẫu nhiên có một đám binh lính đi tuần. Nàng ngồi trên tiên hạc nhìn xuống, chỉ có
thể nhìn thấy đám binh lính này như đám kiến nhỏ, chậm rãi di chuyển.
Chỉ chốc lát, tiên hạc đã đến hoàng cung. Nàng lập tức nhìn xuống, nhìn
thấy một màu vàng sáng rực, thật sự là rất tráng lệ. Nhìn hoàng cung,
tầng tầng lớp lớp, nhìn từ trên xuống, giống như mê cung. Có thể thấy
được hoàng cung này rất lớn, cung điện rất nhiều.
“Tẩm cung của Sở Phách Thiên ở đâu?” Đến hoàng cung, nàng nhìn xuống đã lâu, cũng không nhìn ra chữ nào, không phát hiện ra nơi nào là tẩm cung của
ngựa đực kia.
Nghe nàng hỏi, Sở Hiên khẽ cười, nhịn
không được hỏi:“Lúc vào cung, không phải ngươi luôn dòm ngó lung tung
sao? Hơn nữa nàng cũng đã tới hoàng cung nhiều lần? Làm sao có thể không tìm thấy chứ......”
Sở Hiên dứt lời, không nghe nàng trả lời, trong lòng nghĩ nàng tức giận. Nên hắn cúi đầu xuống, phát
hiện hai mắt nàng nhìn chằm chằm một nơi, hắn nhìn theo ánh mắt của
nàng. Khi thấy rõ, hắn nghi hoặc hỏi:“Ngươi nhìn chằm chằm phòng bếp làm gì? Chẳng lẽ nàng đói?”
Nghe được là phòng bếp, khóe mắt nàng đảo đi. Nàng còn tưởng đó là tẩm cung của Sở Phách Thiên, bởi
vì nơi đó khá rộng, không nghĩ tới là phòng bếp a.
Lại nghe hắn hỏi nàng có đói bụng không, nàng thật muốn xỉu. Nàng là người mau đói như vậy sao, nàng chỉ tìm sai nơi mà thôi.
Cuối cùng, nàng bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi:“Ách......, tẩm cung của Sở
Phách Thiên ở đâu? Ta thật sự tìm không thấy, phía dưới rất rậm rạp,
giống như mê cung. Ta nhìn đến hoa mắt, thật sự không biết ở đâu.”
“Tẩm cung của Sở Phách Thiên rất dễ tìm. Nàng xem, trên nóc nhà bên kia có
một con rồng thật to đang nằm chính là tẩm cung của Sở Phách Thiên a.”
Sở Hiên dứt lời, nàng vội nhìn, quả nhiên nhìn thấy bên kia có một tòa
cung điện, bên trên có một con rồng. Sau đó trong lòng liền buồn bực,
vừa rồi sao lại không phát hiện? Còn nữa, nếu hắn biết thì sao không bay qua, hại nàng tìm đến nửa ngày. Nhìn ánh mắt lên án của nàng, hắn bất
đắc dĩ giải thích:“Ta nghĩ nàng biết ở đâu, nghĩ nàng muốn thưởng thức
cảnh đẹp trong cung. Cho nên ta điều khiển tiên hạc theo ánh mắt của
nàng.”
Được rồi, là nàng sai.
Sau
khi tìm được địa điểm, đã chuẩn bị thật tốt. Nhanh chóng bay lên nóc của cung điện, Vân Mộng Vũ ôm tảng đá kia, ánh mắt hưng phấn nhìn xuống
dưới, bộ dáng nóng lòng muốn thử. Nàng nhíu mày nhìn hắn, nghi hoặc
hỏi:“Ta muốn thả từ đây xuống, có thể trúng người hay không?”
Nàng cũng không muốn giết người, chỉ muốn dọa Sở Phách Thiên mà thôi, nếu chút nữa có tai nạn chết người, vậy thì không tốt.
“Sẽ không, nơi này đối diện với cái bàn trong đó, bây giờ xung quanh cũng
không có người. Sở Phách Thiên ngủ trong phòng, gác đêm cũng đứng ngoài
cửa. Nên không có vấn đề gì cả.”
Nghe được câu trả
lời vừa lòng, nàng xem như có thể yên tâm. Nàng giơ tảng đá lên, ánh mắt nhìn Sở Hiên, sau đó nhìn hắn gật đầu một cái, thả tảng đá ra, tảng đá
rơi xuống thẳng tắp. Mà người cũng nháy mắt theo tiên hạc bay đến ngoài
hoàng cung. Ở ngoài hoàng cung vẫn có thể nghe được trong hoàng cung
không ngừng truyền ra tiếng thét chói tai, còn có tiếng rống giận dữ của Sở Phách Thiên.
Lúc tảng đá rơi xuống tạo ra âm thanh rất lớn. Cả cung điện cứ như bị nứt ra.
Trong hoàng cung lập tức sôi trà0