Thiên Tài Khí Phi

Chương 102 : Hôn lễ sinh biến

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


“Rời đi? Vì sao? Đã

xảy ra chuyện gì sao?” Đột nhiên nghe Xuất Trần nói muốn rời đi, Vân

Mộng Vũ rất kinh ngạc, trong lòng cũng rất luyến tiếc. Nàng trong lòng

vẫn xem Xuất Trần như bạn tốt, hơn nữa lại hoàn toàn tin tưởng, bởi vì

Xuất Trần giúp nàng rất nhiều. Bây giờ đột nhiên nghe nói hắn phải đi,

trong lúc nhất thời nàng có chút sầu não.



Nhìn ánh

mắt của nàng, trong mắt hắn dâng lên ý cười. Hắn ôn hòa nói:“Ta đến từ

Tuyết Uyên, Tuyết Uyên gần đây có tranh cãi một chút với Bồng Lai đảo,

chắc là sắp xảy ra chiến tranh, cho nên ta muốn quay về.”



“Bồng Lai đảo? Tuyết Uyên?” Nghe đến mấy chữ này, nàng cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa xôi.



“Đúng vậy, gần đây ngươi phải cẩn thận một chút. Minh Du Nhiên là thiếu chủ

Bồng Lai đảo, nàng cũng sẽ nhanh chóng rời Yến kinh trở lại Bồng Lai

đảo. Mà bây giờ ngươi cũng sắp thành thân với Sở Hiên, nàng chắc chắn sẽ có hành động điên cuồng.” Xuất Trần kiên nhẫn dặn dò nàng, trong ánh

mắt có tia ôn nhu mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.



“Được, ta sẽ cẩn thận.” Nàng cũng trả lời.



Xuất Trần nhìn nàng, sau đó lấy ra một quyển sách cũ đưa cho nàng. Nàng vừa

nhận, nhìn thấy hai chữ Âm Sát trên sách. Nét chữ đàng hoàng khí phách,

mang theo nhè nhẹ sắc bén. Nàng tò mò mở ra xem, phát hiện đây là quyển

cầm phổ. Nhìn thấy vậy, nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.



“Những cầm khúc trong quyển sách này là dùng Linh Âm đàn, hơn nữa phối hợp với quyển tâm pháp lần trước ta đưa cho ngươi. Một khi luyện thành, trong

thiên hạ này sẽ không có gì có thể uy hiếp ngươi nữa.” Xuất Trần giải

thích.



Vân Mộng Vũ nghe được rất sửng sốt, giống như

sau này nàng sẽ có võ công cái thể. Đây có chút huyền huyễn, trong lúc

nhất thời nàng tiêu hóa không được. Đột nhiên, nàng rất muốn hỏi một vấn đề.



“Vì sao đối với ta tốt như vậy?”



Nghe vậy, Xuất Trần sửng sốt, hắn giương mắt nhìn nàng, ánh mắt dẫn theo

chút phức tạp cùng chua xót. Cuối cùng vẫn thản nhiên nói:“Ta không phải giúp ngươi, chỉ là vì tính cho tương lai của Tuyết Uyên. Nếu có một

ngày cần ngươi, ngươi sẽ giúp ta sao?”



“Đương nhiên, nghĩa bất dung từ.” Nàng không chút do dự trả lời.



Hắn nhìn nàng nở nụ cười thản nhiên, tao nhã vô song, giống như hoa sen nở rộ, thanh nhã yên bình.



Nhìn Xuất Trần như vậy, Vân Mộng Vũ cũng cười yếu ớt đáp lại, trong lòng hạ

quyết định, nếu có một ngày Xuất Trần cần nàng, nàng nhất định muôn lần

chết không chối từ.



Xuất Trần nhanh chóng rời đi, đến như gió, đi cũng như gió.



Vân Mộng Vũ một mình ngồi trong phòng, tay cầm bản cầm phổ kia, trong lòng cảm thấy càng ngày càng ràng buộc với thời không này.



Mà trong phòng của Minh Du Nhiên ở Hứa vương phủ, có ba ông lão mặc áo

choàng màu đỏ, bọn họ là trưởng lão nội sự của Bồng Lai đảo, địa vị cũng coi như ngang ngửa với Thái thượng trưởng lão, đảo chủ cùng thiếu chủ.



Trong Bồng Lai đảo có sáu vị trưởng lão nội sự, lần này đảo chủ Minh Huy phái ba trưởng lão đến mời Minh Du Nhiên trở về, có thể thấy được chuyện lần này rất nghiêm trọng.



“Thiếu chủ, lần này Tuyết Uyên quật khởi đối với Bồng Lai đảo có uy hiếp rất lớn. Đảo chủ rất coi

trọng tranh đấu lần này, cho nên cố ý ra lệnh cho ba chúng ta mời thiếu

chủ trở về.” Nhị trưởng lão nói.



“Tuyết Uyên có gì

đặc biệt hơn người, hai mươi năm trước bọn họ đã bị Bồng Lai đảo đánh

cho rụt cổ vào trong Tuyết Uyên hai mươi năm nay. Bây giờ còn dám gây

chuyện, cứ trực tiếp phái người đi giết bọn họ là xong.” Minh Du Nhiên

khinh thường nói, trong mắt nàng Tuyết Uyên căn bản không thể so sánh

với Bồng Lai đảo.



Nghe nói như thế, ba trưởng lão đều nhíu mày lại. Thiếu chủ thật sự là không hiểu chuyện, tương lai sẽ nắm

trong tay Bồng Lai đảo thế nào đây. Tuyết Uyên hai mươi năm trước đại

bại, đó là bởi vì Bồng Lai đảo bọn họ sử dụng thủ đoạn không quang minh. Nếu không làm sao có thể thất bại được?



“Thiếu chủ,

thực lực của Tuyết Uyên không thể khinh thường a. Tuyết Uyên luôn luôn

đoàn kết, hơn nữa có Xuất Trần kinh tài tuyệt diễm. Xuất Trần nghe nói

võ công rất cao, hơn nữa trí mưu hơn người, chúng ta không thể coi

thường a.” Ngũ trưởng lão nhớ tới hôm nay nghe được tin tức về Xuất

Trần, trong lòng luôn đề phòng Xuất Trần.



“Xuất Trần? Hắn có thể có bao nhiêu lợi hại, có lợi hại hơn Hiên ca ca không?” Minh Du Nhiên cũng là không cho là đúng, trong lòng nàng luôn tự đề cao

mình.



Nghe nói như thế, ba trưởng lão thiếu chút nữa

tức hộc máu. Nói gì chứ, Sở Hiên võ công có cao thì cũng đâu có lợi ích

gì? Bây giờ Sở Hiên và thiếu chủ trở mặt, dĩ nhiên sẽ không giúp Bồng

Lai đảo. Ngược lại, tương lai nếu hắn biết thân thế bí mật của hắn, vậy

đó sẽ là họa lớn của Bồng Lai đảo. Còn muốn hắn đối phó với Xuất Trần,

người ta cùng Xuất Trần còn có quan hệ huyết thống a? Bọn họ rất muốn

lớn tiếng dạy bảo thiếu chủ, nhưng nhớ tới công đạo của đảo chủ nên phải nén xuống. Thiếu chủ cũng rất xuất sắc, đáng tiếc dính vào tư tình,

nhất là ngày mai lại đến hôn sự của Sở Hiên, hôm nay nàng không còn lý

trí nữa.



Lúc này nhị trưởng lão đột nhiên lấy ra một phong thơ, đưa cho Minh Du Nhiên.



Minh Du Nhiên nhận được, phát hiện là thư của phụ thân. Nàng mở ra xem, khi

xem xong nội dung, cả người như mất hết khí lực ngã ngồi trên ghé, khí

huyết trên mặt đều mất hết.



Tại sao có thể như vậy?

Thì ra phụ thân của Hiên ca ca là do phụ thân hại chết, nàng và Hiên ca

ca sau này nên làm gì, sao có thể sống cùng nhau? Còn nữa, mẫu thân của

Hiên ca ca làm sao có thể là muội muội của thủ lĩnh của Tuyết Uyên được? Như vậy sau này Hiên ca ca sẽ trở thành kẻ thù của Bồng Lai đảo sao,

nàng nên làm gì bây giờ?



Trong thư phụ thân nói mau

lẹ, thần sắc nghiêm nghị làm cho nàng hiểu rõ tình thế, buông tha cho

tình cảm này. Sớm ngày trở lại Bồng Lai đảo cùng đối phó Tuyết Uyên, hơn nữa sau khi giải quyết Tuyết Uyên, cũng sẽ không bỏ qua Hiên ca ca.



Buông tha sao, nói dễ hơn làm? Nàng thích Hiên ca ca lâu như vậy, nàng vẫn

nghĩ cuối cùng nàng sẽ là thê tử của Hiên ca ca. Nhưng bây giờ phải làm

sao?



Nhìn thấy tiểu thư xem thư xong, trên mặt hiện ra thần sắc giãy

dụa, Thất trường lão vội rèn sắt khi còn nóng khuyên nhủ:“Thiếu chủ, Sở

Hiên này ẩn mình rất sâu, nhiều năm ở Bồng Lai đảo vẫn luôn ẩn nhẫn. Nhờ Vân Mộng Vũ chúng ta mới thấy rõ thế lực của hắn. Tuy rằng vẫn không rõ ràng thực lực của hắn, nhưng người này chắc chắn sẽ uy hiếp đến Bồng

Lai đảo.”



Thất trường lão luôn là người liều lĩnh.

Hắn không cẩn thận như những người khác, không đánh giá Sở Hiên cao như

vậy. Trong lòng nghĩ muốn thừa cơ hội này giết luôn Sở Hiên, khi trở về

sẽ lập công lớn.
không biết là sẽ có tình huống gì. Người ở đây chỉ biết nàng là Du Nhiên quận chúa, nhưng lại không biết thân phận khác của nàng. Bây giờ nghe

nàng lên án, chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù, nửa ngày cũng

không hiểu. Duy nhất có thể hiểu là, tình cảm của bọn họ đang lâm vào

khúc mắc. Du Nhiên quận chúa yêu Hiên vương, Hiên vương lại cưới Phán Vũ quận chúa.



Minh Du Nhiên cười xong, châm chọc

nói:“Thực xin lỗi? Xin lỗi là được sao? Ngươi nhìn rõ lòng của ta, sau

đó lại nói xin lỗi. Sở Hiên, ngươi cảm thấy ta có nên rộng lượng tha thứ cho ngươi không.”



Sở Hiên không nói gì. Nhưng trong lòng hắn biết, hắn chưa hề nợ nàng bất cứ cái gì.



Nhìn bộ dáng của hắn, Minh Du Nhiên cũng không để ý. Nàng lại nói tiếp.



“Thực xin lỗi? Như vậy nếu ta giết Vân Mộng Vũ, sau đó lại nói xin lỗi với ngươi, ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?”



Những lời này nói xong, biểu tình của Sở Hiên lập tức thay đổi, trong mắt có

sự bối rối. Hắn vội vàng hỏi:“Ngươi đã làm gì nàng? Ngươi đã làm gì nàng rồi?”



Mà A Mi cùng Hàn Băng đứng bên cạnh lập tức vào tân phòng xem xét.



Minh Du Nhiên nhìn bộ dáng sốt ruột của Sở Hiên, ánh mắt bối rối của hắn làm nàng đau lòng. Nàng lạnh lùng nói:“Không làm gì cả. Chỉ mời nàng đi làm khách mà thôi. Như thế nào, đau lòng sao, đau lòng thì đi theo ta.”



Minh Du Nhiên dứt lời, xoay người đi về phía cửa. Sở Hiên không chút do dự

đi theo Minh Du Nhiên ra Hiên vương phủ, sau đó bay theo nàng đến ngôi

nhà bỏ hoang.



Vừa vào sân đã thấy Vân Mộng Vũ mặc áo

cưới, nhìn nàng đẹp đến siêu phàm thoát tục. Lòng hắn khẽ đau, nàng như

vậy, hắn lại không bảo vệ nàng tốt, lại làm nàng lâm vào tình cảnh nguy

hiểm.



Vân Mộng Vũ nhìn Sở Hiên, trong lòng có loại

tình cảm không hiểu. Nàng yên lặng nói khẽ, hắn đã đến, nàng biết, hắn

nhất định sẽ đến. Lúc nàng đang ở trong nguy hiểm, hắn nhất định sẽ đến

cứu nàng.



Nhìn hai bọn họ ngọt ngào như vậy, trong

mắt Minh Du Nhiên hiện lên tia tàn nhẫn. Nàng phẫn nộ quát Thất trường

lão:“Thất trường lão, phế một cánh tay Vân Mộng Vũ cho ta.”



Nghe nói như thế, Sở Hiên nắm chặt tay lại. Nhưng hắn không dám hành động

thiếu suy nghĩ, thật không ngờ ba trưởng lão đều đã đến đây. Hắn thật sự là đáng chết, sao lại không phái nhiều người đến bảo vệ Vũ nhi chứ.

Nhưng nghĩ lại, ba trưởng lão ra tay, trừ phi hắn ở bên cạnh Vũ nhi,

người khác không thể bảo vệ Vũ nhi.



Minh Du Nhiên lại mời các trưởng lão tới, quả nhiên nàng đã hạ quyết tâm chọc giận hắn.



Minh Du Nhiên nói xong, Thất trường lão cũng không động thủ, mỹ nhân như vậy, hắn thật sự là không hạ thủ được.



Ba vị trưởng lão kia đứng theo hình tam giác vây quanh Vân Mộng Vũ, cơ hồ

như không có chỗ trống. Nhưng bây giờ Thất trường lão lại đứng lệch một

chút. Sự lệch hướng này, làm cho Sở Hiên tìm được điểm yếu. Tay hắn hóa

quyền trảo, muốn ra tay, nửa đường lại bị bàn tay khác chặn lại.



Minh Du Nhiên bắt lấy tay hắn, châm chọc nói:“Hiên ca ca, ngươi thật sự

không thấy ta đứng đây sao? Vừa thấy nàng, trong mắt chỉ có nàng. Nhưng

ngươi càng sốt ruột, càng khẩn trương, lại càng không nên cứu nàng.”



Sở Hiên quay đầu nhìn nàng, nhìn lửa đỏ thiêu đốt điên cuồng. Hắn rát tay

ra, hỏi:“Ngươi muốn thế nào? Muốn như thế nào mới có thể buông tha

nàng?” Nghe thế, nàng châm chọc nói:“Ta muốn thế nào? Chẳng lẽ Hiên ca

ca không biết sao? Ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với Hiên ca ca mà thôi. Ta cũng không muốn làm hại nàng, nhưng nàng lại muốn làm hại ta. Nàng gả

cho ngươi, chẳng khác nào là cầm một cây đao đâm vào tim ra, không lưu

tình chút nào. Vậy ngươi nói xem, đối với người hại ta, ta cần khách khí sao? Hiên ca ca, lúc này ta muốn làm nhất là lấy một cây đao, đâm mấy

nhát vào lòng nàng, xem xem nàng có biết đau hay không.”



Nghe nói như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ buồn bực vô cùng. Minh Du Nhiên

thật sự là cực phẩm, sao lại lý luận như thế này. Nếu mỗi người đều

giống nàng, vậy ở hiện đại, trái tim bệnh nhân có rất nhiều máu a. Đây

quả thực chính là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do a.



Sở Hiên nghe nói như thế, khóe miệng khẽ cong, cúi đầu nói:“Nàng không

sai, muốn trách thì trách ta đi. Tất cả đều nhằm vào ta. Nếu ngươi thật

sự cảm thấy như vậy có thể tiêu tan hận thù, như vậy hãy đâm ta đi.”



Sở Hiên nói xong, nhẹ nhàng cởi áo, đưa ra nơi có trái tim. Sở Hiên làm

xong tất cả, nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng cười,

trong ánh mắt có chứa ý tứ muốn nàng yên tâm.



Vân

Mộng Vũ thất thần nhìn Sở Hiên, nhìn trái tim của hắn. Tựa hồ cách xa

như vậy, vẫn có thể cảm giác được nó đang nhảy lên. Đột nhiên lại cảm

thấy ánh mắt mơ hồ, thì ra là hốc mắt đã ẩm ướt, nước mắt mơ hồ chảy

xuống. Nhưng nàng vẫn quật cường, nàng cố gắng nhìn, nhìn hắn vì nàng

làm tất cả.



Minh Du Nhiên nhìn vị trí trái tim của Sở Hiên, si ngốc nở nụ cười. Sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên đặt ở vị trí

kia, cảm thụ nơi đó có giai điệu nhảy lên. Sau đó khóc nói:“Đâm tim

ngươi, sao ta hạ thủ được. Ta yêu ngươi như vậy, sao lại nhẫn tâm làm

ngươi bị thương. Đâm nó, ta đau lòng hơn ngươi. Hiên ca ca, nó đang nhảy lên, nếu một lần nhảy lên là một lần nhớ tới ta, ta sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng không phải, nó nhảy lên đại biểu là ngươi yêu Vân Mộng Vũ. Nếu,

nếu nó không nhảy lên, có phải đại biểu là ngươi hết yêu Vân Mộng Vũ rồi không. Nếu ngươi hết yêu nàng, như vậy có phải ta và ngươi có cơ hội

hay không?”



“Ta vĩnh viễn không bao giờ hết yêu Vân

Mộng Vũ, vĩnh viễn cũng không ngừng lại. Cho dù nó không nhảy lên nữa,

linh hồn ta vẫn yêu nàng. Tình yêu của ta vĩnh viễn tồn tại, vĩnh viễn

đuổi theo Vân Mộng Vũ.” Sở Hiên kiên định nói, nói xong, trong ánh mắt

mặt có vẻ ôn nhu chưa từng thấy.



Vân Mộng Vũ nhìn

thấy nàng trong ánh mắt kia, cảm thấy trái tim của mình cũng bị giam

giữ. Giờ phút này nàng cũng nhịn không được nhẹ nhàng xoa ngực của mình, cảm thụ được bên trong cũng nhảy lên. Đột nhiên cảm thấy nó nhảy lên là vì Sở Hiên. Nó nhảy lên vì hắn, vì muốn hạnh phúc lâu dài với hắn.



Minh Du Nhiên dán tay trên ngực Sở Hiên, bên tai quanh quẩn tiếng của Sở Hiên.



Ánh mắt thâm tình nhìn Sở Hiên, nhìn ánh mắt hắn ôn nhu thâm tình. Thâm

tình trong mắt nàng cũng tiêu tán, bên trong dấy lên hận ý điên cuồng,

thiêu đốt lý trí của nàng.



Nàng đột nhiên lấy ra một cây đoản đao trong tay áo, rút đao ra khỏi vỏ.



Vân Mộng Vũ nhìn cây đao kia, cảm thấy tim đập thật nhanh, nàng nhìn chằm

chằm cây đao kia, không dám chớp mắt, móng tay đâm vào thịt mà cũng

không phát hiện.



Sở Hiên không có phản ứng gì, vẫn mang ánh mắt thâm tình nhìn Vân Mộng Vũ.



Minh Du Nhiên lẳng lặng nhìn cây đao kia, trong mắt hiện lên một tia quyết liệt, mạnh mẽ cầm đao, hướng vào ngực của Sở Hiên.