Thiên Tài Khí Phi
Chương 101 : Trước đêm xuất giá
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Bị Vân Mộng Vũ thỉnh an lớn tiếng như vậy, Sở Phách Thiên đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Vân Mộng Vũ cũng đến đây.
Vừa thấy Vân Mộng Vũ, Sở Phách Thiên cảm thấy hoảng hốt.
Trong lòng hắn buồn bực, tại sao chuyện gì chỉ cần dính vào Vân Mộng Vũ thì sẽ không như hắn mong muốn.
Nói đến bọn thổ phỉ kia đi, đang êm đẹp tại sao chỉ sau một đêm đã bị giải
quyết. Hơn nữa nghe nói người kia giống như diêm vương, mang khăn đen
che mạt, tóm lại là toàn thân đều đen, lại thêm thủ pháp giết người tàn
độc kia. Thật sự là khó hiểu, không biết kẻ lỗ mãng này từ đâu đến, lại
xen vào chuyện của người khác. Làm cho bây giờ hắn cũng không biết nên
giải quyết Vân Mộng Vũ như thế ào. Vốn nghe nói A Mi đã quay về, tâm
tình hắn rất tốt muốn truyền nàng vào cung, có thể giải được nỗi tương
tư trong lòng, ai biết lại nhìn thấy Vân Mộng Vũ.
Sở Phách Thiên chỉ có thể miễn cưỡng cười nói:“Không cần đa lễ, không biết hôm nay Vũ nhi vào cung làm gì a?”
Nghe được câu hỏi của Sở Phách Thiên, Vân Mộng Vũ chuyển động hai tròng mắt. Nàng bày ra bộ dáng đau thương, rút khăn lụa từ trong tay áo ra, lấy
khăn lụa che mặt, khổ sở kể:“Hoàng thượng, Vũ nhi thật sự rất khó khăn.
Lần trước được hoàng thượng ban thánh chỉ hòa thân, trong lòng Vũ nhi
rất cảm động. Vũ nhi nghĩ, rốt cục mình có thể đền đáp Sở quốc, cống
hiến sức lực của mình. Mấy ngày trước, Vũ nhi cũng luôn luôn ở trong phủ quận chúa chuẩn bị đi hòa thân. Nhưng thật không ngờ a, giữa đường lại
có bất trắc, người có họa có phúc. Không nghĩ tới, Vũ nhi còn chưa gặp
mặt phu quân, nhưng phu quân đã đi rồi. Đây là chuyện không tốt, hoàng
thượng, ngươi nhất định phải làm chủ cho Vũ nhi a.”
Nói xong, liền khóc lóc, giống như khổ sở vạn phần.
Nghe nói như thế, Sở Phách Thiên thiếu chút nữa tức muốn ngất xỉu. Còn rất
cảm động, đây quả thực là nói hươu nói vượn. Chuẩn bị hòa thân, lại nói
bậy, nàng rõ ràng là cả ngày trốn trong nhà ngắm hoa ngắm cảnh. Bây giờ, nàng chắc chắn rất vui vẻ, còn bày ra bộ dáng thương tâm.
Sở Phách Thiên vô cùng buồn bực, nhưng ngoài miệng hắn vẫn cười nói:“Vũ
nhi, chớ nên như vậy. Sau này Sở quốc sẽ có lúc cần đến ngươi, lần sau
trẫm sẽ tìm cho ngươi một hôn sự tốt.”
Sở Phách
Thiên nghĩ, ngươi cứ vui sướng khi người gặp họa đi, hắn sẽ cho nàng bị
ngột ngạt, xem nàng có thể ngủ an ổn được không.
Nhưng ai ngờ, Vân Mộng Vũ lại mở khăn lụa ra, mặt mày hớn hở nói:“Thật vậy
chăng, còn có chuyện tốt như vậy a, vậy Vũ nhi nhất định không từ chối.
Nhưng, nếu lúc nào cũng như vậy, có thể làm hoàng thượng phiền toái hay
không?”
Vân Mộng Vũ nói đến nửa câu sau, trên mặt biểu lộ ra biểu tình lo lắng.
Nhìn thấy nàng như thế, Sở Phách Thiên muốn mắng to. Vân Mộng Vũ này, đây là muốn uy hiếp hắn. Uy hiếp hắn sau này không nên tùy tiện đưa ra chủ ý
với nàng, nếu có hậu quả gì, hắn chắc chắn sẽ hối hận.
Sở Phách Thiên cắn răng, nghiến chặt rang mà nói.
“Cảm ơn Vũ nhi thay trẫm suy nghĩ như vậy. Nhưng Vũ nhi yên tâm, trẫm nhất
định sẽ tìm một hôn sự tốt hơn thế này. Đến lúc đó trẫm nhất định sẽ
dùng hết mọi cách, để ngươi được bình an gả đi.”
Nghe nói như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ âm thầm buồn cười, muốn nói thêm
hai câu nữa làm cho hắn không mở miệng được. Ai ngờ, còn chưa kịp mở
miệng, Sở Phách Thiên lại muốn đuổi khách.
“Vũ nhi,
Thái hậu gần đây luôn nhắc tới ngươi, ngươi nên đi thỉnh an Thái hậu đi. Trẫm có một số việc muốn trao đổi với tỷ tỷ ngươi.” Sở Phách Thiên muốn nhanh chóng đuổi Vân Mộng Vũ đi, sau đó lại đưa A Mi vào tay mình.
Sở Phách Thiên dứt lời, Vân Mộng Vũ cũng không nhúc nhích, ngược lại còn
cười nói:“Hoàng thượng, ngươi có chuyện gì cứ nói. Vũ nhi muốn cùng tỷ
tỷ đi thăm Thái hậu, Thái hậu chắc chắn cũng sẽ nhớ đến tỷ tỷ. Hơn nữa
tỷ tỷ vừa trở về, tinh thần cũng không tốt lắm. Hoàng thượng có chuyện
gì thì trao đổi với Vũ nhi cũng được, chuyện của tỷ tỷ Vũ nhi đều biết
hết.”
Vân Mộng Vũ nói xong, nửa ngày cũng không có
ai đáp lại, trong phòng là một mảnh yên lặng, tựa hồ ngay cả tiếng hít
thở cũng nghe được rõ ràng. Một lát sau sau, mới nghe được thanh âm cắn
rang của Sở Phách Thiên truyền đến.
“Nếu như vậy,
trẫm sẽ nói thẳng. A Mi tài đức vẹn toàn, mĩ mạo vô song, trong lòng
trẫm, trẫm muốn nạp A Mi làm Mi phi. Nếu Vũ nhi thương tỷ tỷ như vậy,
như vậy chuyện A Mi chuẩn bị vào cung, phải nhờ Vũ nhi chuẩn bị giúp
rồi. Vũ nhi, đây chính là khẩu dụ của trẫm, quận chúa phủ chắc là không
kháng chỉ chứ.” Sở Phách Thiên nói đến câu cuối, đã nói ra hai chữ kháng chỉ để uy hiếp.
Sở Phách Thiên dứt lời, A Mi khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Mà Vân Mộng Vũ nghe nói như thế trong lòng cũng rất chán ghét, lão già
này, tuổi đã cao, còn muốn tỷ tỷ của nàng. Nàng nhịn không được suy nghĩ trong lòng, không biết hắn già như vậy, còn…. được không.
Nàng nhẫn nhịn, cười nói:“Hoàng thượng nói đùa cũng quá lớn rồi, chuyện này
làm sao có thể được? Hoàng thượng ngươi sẽ không quên là trước đây vài
ngày người đã dùng lý do gì để cự tuyệt hôn sự của thần nữ cùng Hiên
vương sao? Năm đó ngươi nhưng nhận mẫu thân của thân nữ làm nghĩa muội,
Thái hậu lại rất tán thành. Hơn nữa tỷ muội chúng ta vẫn luôn xem ngươi
là thúc thúc, tôn trọng như bậc trưởng bối. Hoàng thượng nếu nạp tỷ tỷ
làm phi, thần nữ cũng không muốn sống, thật sự là không có mặt mũi để
sống. Đây quả thật là loạn luân a.”
Vân Mộng Vũ nói xong, trên mặt cũng đưa ra biểu tình kiên quyết.
Nghe nói như thế, Sở Phách Thiên mới giật mình nhớ tới quả thật có một
chuyện như vậy. Nhưng đây chỉ là ước định bằng miệng, người trong thiên
hạ sớm đã quên. Nhưng bây giờ lại bị Vân Mộng Vũ nhắc lại, chuyện này
hắn bị á khẩu.
Trước đó vài ngày mình lại lấy lý do này để phản đối hôn sự của nàng cùng Sở Hiên, bây giờ mình cũng bị nàng làm cho á khẩu.
Cuối cùng, Sở Phách Thiên bất đắc dĩ cho hai nàng rời đi.
Hai người mới đi ra khỏi ngự thư phòng, nhìn thấy thái giám bên cạnh của
Thái hậu đang đứng chờ. Vốn Vân Mộng Vũ không nghĩ sẽ vào cung Thái hậu, nhưng bây giờ lại tự mình đến mời, nói gì thì cũng phải đi. Vì thế hai
tỷ muội nàng đi theo công công kia vào cung của Thái hậu.
Còn chưa kịp vào, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cười của Thái hậu.
Vân Mộng Vũ kinh ngạc, sau khi đi vào, mới nhìn thấy thì ra là Hoa Thanh Nhi đang ở đó. Mà vừa rồi không biết Hoa Thanh Nhi nói gì với Thái hậu, làm cho Thái hậu mang bộ dáng vui vẻ.
Sauk hi hai
người đi vào, quỳ xuống thỉnh an Thái hậu. Thái hậu nhìn thấy. Nên cho
hai nàng đứng lên. Sau đó sai người mang ghế đến, cho các nàng ngồi nói
chuyện.
“Vừa rồi mới nhắc tới các ngươi, không ngờ
các ngươi đến nhanh như vậy.” Thái hậu nhìn hai tỷ muội song sinh này,
Vào cung? Sở Hiên vào cung làm gì?
Bất quá nàng nhanh chóng đã biết vì sao.
Lúc chạng vạng, thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng ban xuống, vẫn là thái
giám lần trước. Bất quá lúc này thái độ của thái giám lại vô cùng tốt,
thật cẩn thận, sợ nàng sẽ truy cứu tội bất kính của hắn lần trước.
Nhìn thấy hắn như vậy, Vân Mộng Vũ thật sự là lười quan tâm đến hắn, đây là tiểu nhân gió chiều nào theo chiều đó điển hình.
Hoàng thượng hôm nay hạ chỉ ban hôn cho nàng cùng Sở Hiên. Bất quá hoàng
thượng ban hôn lần này cũng không ban thưởng gì cả, bất quá nàng cũng
không để ý đến những thứ đó.
Trong thư phòng của Lại bộ Thượng Thư phủ, một nữ tử mang khăn che mặt đang ngồi trên ghế cùng thương lượng với Lí Nghị.
“Phụ thân, hôm nay hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn.” Nữ tử che mặt không cam lòng nói.
“Việc này phụ thân cũng biết, nhưng bây giờ thánh chỉ đã ban, hôn sự của bọn
họ đã được đồng ý, cũng lập tức sẽ thành thân. Chúng ta còn có cách gì
chứ?” Lí Nghị bất đắc dĩ nói.
“Nhưng mà phụ thân, chẳng lẽ thật sự cứ buông tha hai tỷ muội này như vậy sao?” Nữ tử che mặt bất mãn nói.
“Thanh Nhi, làm việc phải luôn bình tĩnh, ngươi không nên vì hai người kia mà
phá đi sự bình tĩnh của mình. Làm chuyện gì cũng không thể vội vàng xao
động, nếu không, ngươi sẽ thua mình trước tiên.” Lí Nghị nhìn nữ nhi Hoa Thanh Nhi nói.
“Đã biết, nữ nhi ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo.” Hoa Thanh Nhi gật đầu, nghe Lí Nghị dạy bảo.
“Đúng rồi, vì sao hai người kia trong cung lại chuyển biến thái độ? Hiên
vương đã nói gì, lại làm cho bọn họ thay đổi suy nghĩ, còn tự mình hạ
chỉ ban hôn.” Lí Nghị ngạc nhiên nói.
Nghe câu hỏi
của phụ thân, Hoa Thanh Nhi khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu nói:“Nữ nhi cũng
không biết, chỉ biết là hôm nay Sở Hiên vào cung nói chuyện một lúc với
Thái hậu thì rời đi. Sau đó Thái hậu phải đi gặp hoàng thượng, nói
chuyện với hoàng thượng rất lâu, sau đó truyền ra tin tức ban hôn. Cụ
thể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Sở Hiên rốt cuộc đã nói gì, nữ nhi
không điều tra ra.”
Nghe nữ nhi trả lời, Lí Nghị
cũng nhíu mày. Bây giờ có rất nhiều chuyện hắn không lường trước được,
ngay cả chuyện xảy ra như thế nào cũng không biết.
Trong lúc nhất thời hắn lâm vào cục diện bị động. Trong phòng nhất thời im
lặng, hai người đều tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì trong cục diện như
thế này.
Sau đó, trong Yến kinh lại bắt đầu đàm luận hôn sự lần này. Lần này Hiên vương phủ tìm người mai mối bậc nhất đến,
trang sức đều là loại quý nhất, quần áo cũng là như thế. Mà ngày cưới
cũng đã chọn, mấy ngày nữa sẽ đến.
Mấy ngày nay, Vân Mộng Vũ vẫn ở trong nhà, nhiều chuyện cũng phân cho thuộc hạ làm.
Hôn sự lần này, A Mi cũng có vẻ rất cao hứng, nàng muốn tự mình may y phục cưới cho muội muội.
Bởi vì muốn may y phục cưới, cho nên tỷ tỷ trở nên bề bộn nhiều việc, không có thời gian quan tâm đến Hàn Băng. Vì thế Hàn Băng thường xuyên trừng
mắt nhìn nàng.
Vân Mộng Vũ buồn bức, Hàn Băng không phải là lâu chủ của Đoạt Hồn lâu sao?
Sao hắn lại nhàn rỗi như vậy? Sau này hỏi tỷ tỷ mới biết được, thì ra
chuyện gì hắn cũng giao cho thuộc hạ. Thật sự là nhìn không ra Hàn Băng
và nàng có thói quen giống nhau, thích đem mọi việc cho thuộc hạ làm……
Từng ngày cũng đã trôi qua, ngày mai chính là ngày thành thân, sau ngày mai
nàng sẽ không ở phủ quận chúa, mà là vào Hiên vương phủ, thành Hiên
vương phi.
Buổi tối, tỷ tỷ cho nàng mặc thử áo cưới.
Vân Mộng Vũ nhìn áo cưới trên tau, trong lòng cảm thấy vui vẻ, tỷ tỷ luôn đối tốt với nàng như vậy.
Áo cưới được làm từ tấm lụa đỏ, loại vải này rất tốt, nhẹ như sa mỏng.
Dùng để làm áo cưới là thích hợp nhất, lửa đỏ như thiêu đốt sinh mệnh,
chói mắt vô cùng.
Loại vải này cũng trân quý dị thường, toàn bộ Sở
quốc cũng không có. Vải dệt này là tỷ tỷ nhờ Hàn Băng đi tìm, cũng không biết hắn làm sao lại tìm ra.
Tỷ tỷ thêu trên áo
cưới là những bông hoa quỳnh xinh đẹp, bởi vì trong mắt mọi người hoa
quỳnh tượng trưng cho hạnh phúc. Hoa quỳnh trên áo cưới rất sống động,
nhộn nhạo, nhợt nhạt lại ôn nhu.
Vân Mộng Vũ cầm trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo, chỉ cảm thấy quanh thân hạnh phúc ngập tràn.
Nàng lẳng lặng mặc áo cưới này, nhìn màu đỏ đẹp đẽ trên người, cảm thấy tâm tình phập phồng, khó có thể bình phục.
Nàng sẽ lập gia đình, ngày mai sẽ lập gia đình. Trong lúc nhất thời nàng có chút mê mang, không biết bây giờ nên làm gì mới tốt.
Lúc nàng đang mê mang, trong phòng có một người. Đến khi nàng phát hiện, quay đầu lại, phát hiện ra Xuất Trần.
Xuất Trần vẫn mặc y phục màu xanh thanh nhã, bộ dáng phiêu dật như tiên.
Nhìn thấy hắn, Vân Mộng Vũ cười nói:“Xuất Trần, sao ngươi lại đến đây?”
“Rất đẹp.” Nhưng Xuất Trần không trả lời câu hỏi của nàng, mà là khen, không biết là khen áo hay khen người.
Tuy rằng không biết hắn khen cái gì, nàng vẫn nói cảm ơn, sau đó hỏi
tiếp:“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta? Hôm nay sao ngươi lại đến?
Hẳn là có chuyện gì rồi, bằng không ngươi sẽ không thèm đến.”
Xuất Trần lẳng lặng nhìn Vân Mộng Vũ, nhìn nàng mặc áo cưới, xinh đẹp như
lửa, trong lòng nổi lên gợn sóng. Trong ánh mắt ẩn dấu cảm xúc không
hiểu, tay lặng lẽ nắm chặt lại, tựa hồ như đang áp chế tình cảm của
mình. Hắn cứ lẳng lặng nhìn nàng như thế, không nói gì. Thật lâu sau mới nói:“Ta muốn đi khỏi đây.”
“Rời đi? Vì sao? Đã xảy
ra chuyện gì sao?” Đột nhiên nghe Xuất Trần nói muốn rời đi, Vân Mộng Vũ rất kinh ngạc, trong lòng cũng rất luyến tiếc. Nàng trong lòng vẫn xem
Xuất Trần như bạn tốt, hơn nữa lại hoàn toàn tin tưởng, bởi vì Xuất Trần giúp nàng rất nhiều. Bây giờ đột nhiên nghe nói hắn phải đi, trong lúc
nhất thời nàng có chút sầu não.
Nhìn ánh mắt của
nàng, trong mắt hắn dâng lên ý cười. Hắn ôn hòa nói:“Ta đến từ Tuyết
Uyên, Tuyết Uyên gần đây có tranh cãi một chút với Bồng Lai đảo, chắc là sắp xảy ra chiến tranh, cho nên ta muốn quay về.”