Thiên Tài Khí Phi

Chương 100 : Ai là kẻ lỗ mãng?

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


Ngoài phủ quận chúa

gió nổi mây phun, bên trong quận chúa phủ lại có người đang trằn trọc.

Tối nay Vân Mộng Vũ cũng không ngủ ngon được, trong đầu không ngừng vọng lại tiếng lời thề của Sở Hiên. Khi thì cảm thấy trong lòng vắng vẻ, khi thì lại cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. Ngày hôm nay, trong Yến

kinh mọi người đang lan truyền chuyện này nhanh chóng.



Kỳ quái là giống như có người đã an bài sẵn. Mọi người đối với hôn sự của

Vân Mộng Vũ và Sở Hiên đều mang thái độ chúc phúc, liên tục ca ngợi. Mà

đối với Hứa vương phủ cùng với Hứa Du Nhiên thì lại phê bình. Cái gì mà

Du Nhiên quận chúa đức hạnh không tốt, để thị nữ học theo, lại còn xảy

ra chuyện một nữ ba nam. Thanh danh của Hứa Du Nhiên ở Yến kinh có thể

nói là xuống dốc không phanh, danh vọng của Hứa vương phủ cũng bởi vậy

mà bị ảnh hưởng.



Hứa vương đối với việc này rất giận

dữ, tối hôm qua định tìm Hứa Du Nhiên chất vấn, nhưng lại được báo là

Hứa Du Nhiên không ở trong phủ. Nghe tin, Hứa vương lại phẫn nộ, lúc này hắn cũng phát hiện Hứa Du Nhiên có chút là lạ.



Hắn

không ngủ một đêm, luôn chờ trong thư phòng. Hứa Du Nhiên sau khi rời

phủ quận chúa, lại chạy đến ngoài thành luyện kiếm cho hả giận. Vốn muốn trở về nghỉ ngơi, không nghĩ tới nửa đường lại bị thị vệ bên người của

Hứa vương chặn lại, nói là Hứa vương cho mời. Vốn nàng không muốn để ý,

nhưng nghĩ lại, dù sao cũng đã đến bước này, vậy thì nàng sẽ trực tiếp

ngả bài, biến thế lực của Hứa vương làm thuộc hạ của nàng.



Vì thế nàng cứ mặc một thân hắc y, trên tay cầm kiếm vào thư phòng của Hứa vương.



Hứa vương đêm qua không ngủ nên sáng sớm tính tình không được tốt. Lại nhìn thấy Hứa Du Nhiên cứ đi vào như vậy, nhất thời lớn tiếng trách cứ:

“Ngươi bây giờ càng ngày càng không có phép tắc, thân là một nữ tử, lại ở bên ngoài cả đêm không về nhà. Ngươi nói xem, ngươi đi đâu, làm gì?”



Hứa vương vốn nghĩ, chỉ cần Du Nhiên giải thích rõ ràng. Như vậy, chuyện này cũng cho qua.



Nhưng hắn lại không thấy Du Nhiên giải thích, ngược lại còn nhìn thấy bộ dáng không kiên nhẫn của nàng. Hứa Du Nhiên chậm rãi ngồi xuống ghế của hắn, sau đó giương mắt liếc nhìn Hứa vương. Không kiên nhẫn nói: “Nói cái

gì, có gì để nói chứ? Đêm qua ta cũng không làm gì cả, chỉ đi phủ quận

chúa giết Vân Mộng Vũ mà thôi.”



Hứa Du Nhiên vừa nói

xong, Hứa vương lập tức phẫn nộ đứng dậy, đập tay xuống bàn. Cái bàn lập tức vỡ vụn hóa thành bột phấn, Hứa vương đứng ở kia mang ánh mắt bốc

hỏa nhìn chằm chằm Hứa Du Nhiên, hình tượng nho nhã bình thường đã không còn nữa. Cũng khó trách, cả đêm qua Hứa vương không ngủ, mà nữ nhi bình thường luôn luôn ôn nhu hiếu thuận, có hiểu biết, hôm nay có thái độ

như thế. Hắn làm sao có thể không phẫn nộ, làm sao duy trì được hình

tượng nho nhã.



Bị Hứa vương nhìn chằm chằm, Hứa Du Nhiên vẫn thờ ơ, cứ ngồi ở kia.



Thấy nàng không nhìn mình, Hứa vương vươn tay phải, mạnh mẽ đưa lên mặt Hứa

Du Nhiên. Muốn đánh nàng một cái tát, giáo huấn nàng một chút, nhưng cổ

kình khí này cũng chỉ mới đi được nửa đường đã bị người ta triệt tiêu.

Hứa Du Nhiên tùy ý nhấc tay trái, liền hóa giải công kích của Hứa vương.



Thấy như vậy, ánh mắt của Hứa vương lập tức trở nên sắc bén lên. Hắn lạnh

lùng nói: “Vẫn biết ngươi có võ công, nhưng không nghĩ ngươi là cao thủ. Ngươi căn bản không phải là nữ nhi của ta, ngươi rốt cuộc là ai?”



Hứa vương cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, sau khi biết Hứa Du Nhiên có

nội lực thâm hậu, hắn biết nàng không phải là nữ nhi của hắn. Dù sao nội công sâu như thế cũng là được rèn luyện từ lúc nhỏ, nếu không thì cũng

phải nhờ vào tâm pháp thượng đẳng mới có thể được như thế. Mà nữ nhi của hắn bị bỏ quên trong phủ mười mấy năm, làm sao có thể có võ công thâm

hậu như thế? Lại còn có nhiều phương diện am hiểu sâu sắc như thế, trừ

phi là từng được giáo dục từ nhỏ mà nên. Hơn nữa nữ nhi lại kỳ lạ như

vậy, trong lòng hắn lại càng hoài nghi.



“Nha, lão già này cũng chưa hồ đồ, ngươi cuối cùng cũng đã phát hiện. Đúng vậy, ta

quả thật không phải nữ nhi của ngươi. Như thế nào, bây giờ ngươi tính

đối phó với ta như thế nào đây? Muốn giết ta sao? Hay là bỏ qua? Bất

quá, ngươi không quan tâm đến nữ nhi Hứa Du Nhiên của ngươi sống chết ra sao ư?” Minh Du Nhiên cũng không muốn giả mạo nữa, nên nói thẳng vào

vấn đề.



Nghe được lời của nàng, Hứa vương cười nhạo

một tiếng, tiếp theo nói: “Nữ nhi thật ư? Sống chết ra sao ư? Chuyện đó

có ý nghĩa sao? Dù sao nữ nhi của ta cũng còn nhiều, thiếu nàng cũng đâu có sao. Hơn nữa, ngươi có thể công khai ở trong Hứa vương phủ làm Du

Nhiên quận chúa lâu như vậy, nếu so với nàng thì cũng là lành ít dữ

nhiều.”



“Ngươi có phải là phụ thân của nàng không

vậy? Đã vậy còn không muốn quan tâm đến nữ nhi của mình, tốt xấu thì

cũng do mình sinh ra. Bất quá, ngươi nói đúng, quả thật nàng đã chết.

Còn chết rất đáng thương! Bởi vị nữ nhi của ngươi bị bỏ đói lại mệt nhọc quá độ, cuối cùng ở trong viện phía sau bị bệnh, không ai thèm hỏi thăm mà chết.” Nhớ tới Du Nhiên đáng thương kia, trong lòng Minh Du Nhiên

mặc dù có chút đau lòng, nhưng nàng cũng không quan tâm, bởi vì kẻ yếu

không đáng để thương hại.



Nghe nữ nhi chết, Hứa vương thờ ơ, bây giờ hắn không quan tâm đến nữ nhi của mình, mà là nữ tử lai

lịch không rõ này. Nữ tử này võ công rất cao, nếu có thể làm thuộc hạ

của mình, vậy hắn có thể cho nàng một con đường sống.



Nhìn thấy hắn đang tính kế, Minh Du Nhiên khinh thường nói: “Ngươi đừng vọng tưởng, muốn lợi dụng ta, ngươi không có bản sự đó đâu.”



Minh Du Nhiên dứt lời, ý định của Hứa vương bị nhìn thấu, hắn cũng không

giận, ngược lại là cười nói: “Nga, ta lại rất tò mò về thân phận của cô

nương. Kỳ thật cô nương không nên cự tuyệt sớm như vây, có điều kiện gì

chúng ta có thể từ từ bàn bạc.”



Nghe nói như thế, Minh Du Nhiên giống như đang nghe chuyện cười nên nhịn không được nở nụ cười khanh khách.



Hứa vương thấy nàng cười, tức giận hỏi: “Cười cái gì?”



Nghe nói như thế, Minh Du Nhiên nhịn cười, trả lời hắn.



“Chẳng lẽ ngươi không biết là chuyện rất buồn cười sao? Còn nói điều kiện?

Ngươi có tư cách gì mà bàn điều kiện với ta? Ngươi biết ta là ai sao?”



Minh Du Nhiên dứt lời, sắc mặt của Hứa vương cũng đã dịu đi, đổi thành biểu

tình chế giễu, hắn buồn cười hỏi: “Không biết cô nương có lai lịch như

thế nào a? Nói ra thử xem có làm cho bổn vương kinh ngạc không a.”



“Thiếu chủ của Bồng Lai đảo, thân phận này có đủ hay không?” Minh Du Nhiên nói.



Nghe thế, biểu tình của Hứa vương lập tức cứng đờ. Hắn có nghĩ sao thì cũng

không nghĩ là Bồng Lai đảo, lại còn là thiếu chủ. Lúc này đã có chút

phiền toái, Bồng Lai đảo không phải dễ chọc vào. Trên đảo đi ra đều là

tuyệt thế cao thủ.



Nhìn cô nương này thì sẽ biết, tuổi còn nhỏ, võ công lại cao như thế.



Nghĩ đến Bồng Lai đảo này, Hứa vương cảm thấy sau lưng mình đầy mồ hôi lạnh.



Nhìn biểu tình kia của hắn, Minh Du Nhiên rất vừa lòng, nàng cười nói: “Hứa

vương không nên khẩn trương, ta sẽ không làm vậy với ngươi. Chỉ cần

ngươi làm việc cho ta, đến lúc đó ta không chỉ không làm khó dễ ngươi,

còn có thể cho ngươi nhiều phần thưởng.”



Đây đúng là

sự chuyển biến lớn, lúc nãy Hứa vương lại định mời Minh Du Nhiên. Nhưng

sau đó, lại biến thành Minh Du Nhiên đe dọa và mời lại Hứa vương.



Trong lòng Hứa vương không ngừng giãy dụa, nhưng đến cuối cùng, hắn bỗng phát hiện, hắn có khả năng để giãy dụa sao? Nếu nàng là người của Bồng Lai
nộ rút kiếm tiêu diệt toàn bộ thổ phỉ trên núi.”



A Mi dứt lời, nhưng không nghe ai trả lời, nàng ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn muội muội, lại phát hiện muội muội mang bộ dáng ngốc nghếch, giống như

bị kinh hách.



Vân Mộng Vũ có thể không bị chấn kinh sao?



Thì ra là Hàn Băng, tỷ phu của nàng.



Bất quá, nói thật, Hàn Băng rất có tư chất lỗ mãng của một người đầu gỗ a.



“Vũ nhi, ngươi làm sao vậy.” Ngay lúc Vân Mộng Vũ không nói gì, bên tai

vang lên thanh âm quan tâm của tỷ tỷ. Nàng vội phục hồi tinh thần lại,

cười nói:“Tỷ tỷ, ta không sao. Chuyện này, thật đúng là nên cảm ơn tỷ

phu a. Về sau ta nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp hắn.”



“Không cần, báo đáp gì chứ, về sau đều là người một nhà.” A Mi cũng cười nói.



“Muốn, nhất định phải báo đáp.” Vân Mộng Vũ cũng kiên trì.



Nàng nhất định sẽ báo đáp hắn thật tốt, còn chuyện dọa nàng lúc nửa đêm, nàng phải tính toán rõ ràng với hắn.



Mà Hàn Băng đang ở trong sân đột nhiên lạnh run, hắn nghi hoặc vạn phần

nhìn bốn phía, phát hiện không có gì dị thường a. Trong lòng liền buốn

bực, sao lại thế này a, sao lại cảm thấy quận chúa phủ này có chút tà

mị......



“Vũ nhi, ngươi thích Sở Hiên sao?” A Mi hỏi muội muội.



Thích? Chắc là thích.



Nhìn ánh mắt ôn nhu của muội muội, A Mi đã biết đáp án.



Nàng ôn nhu nói với muội muội:“Vũ nhi, ta thấy Sở Hiên là người có thể làm

phu quân của ngươi. Nhưng trên người hắn có bí mật. Cho nên, đây là đại

sự cả đời của ngươi, chỉ cần ngươi thích thì tốt, tỷ tỷ đều ủng hộ

ngươi.”



Nghe tỷ tỷ nói, Vân Mộng Vũ trong lòng có

chút hỗn loạn. Lúc này nàng thật sự không biết nàng yêu Sở Hiên sâu đậm, rốt cuộc có thể vì hắn hy sinh bao nhiêu?



Nàng

không nghĩ nhiều, bây giờ nàng thầm nghĩ sẽ thuận theo tự nhiên. Nếu

thật sự trở về không được, có lẽ bọn họ cứ cả đời như vậy. Nhưng, nếu,

nàng đột nhiên sợ hãi chứ nếu này.



Vân Mộng Vũ ở trong thư phòng hàn huyên với tỷ tỷ đến tối.



Mà tỷ tỷ cũng nói cho nàng nghe chuyện của Hàn Băng.



Thì ra sau khi tỷ tỷ đến Bắc quốc, ở nơi mà nàng và Sơ Thất ca ca sống

trước đây. Kết quả lại gặp Hàn Băng, sau đó sự tình cứ như vậy mà được

điều tra ra. Hàn băng nói cho tỷ tỷ biết hắn chính là Sơ Thất ca ca, và

nguyên nhân rời đi. Vì thế hai người trở về cùng nhau, tỷ tỷ coi như là

đồng ý ở bên Hàn Băng.



Đang nói đến vấn đề ở cạnh nhau, trong lòng Vân Mộng Vũ có một kế.



Hừ, Hàn Băng này, ngay cả thổ lộ cũng không có. Chỉ giải thích nguyên nhân rời khỏi đó là có thể ôm mỹ nhân về, hắn quá may mắn.



Không biết, Hàn Băng này khi thổ lộ sẽ mang bộ dáng gì. Còn nếu làm hắn thổ

lộ, hắn sẽ nói cái gì? Vân Mộng Vũ rất hiếu kỳ, nghĩ đến nội dung hắn sẽ thổ lộ.



Vì thế, trong lòng Vân Mộng Vũ đã có mầm

móng như vậy. Hàn Băng bên kia lại nhịn không được mà rùng mình. Hắn

thật sự hoài nghi quận chúa phủ này có phải có vấn đề gì hay không. May

mắn là Vân Mộng Vũ không biết, nếu nàng biết Hàn Băng có suy nghĩ đó,

nàng sẽ tự tay xử lý Hàn Băng sạch sẽ......



Buổi tối, Vân Mộng Vũ, A Mi cùng với Hàn Băng ăn cơm cùng nhau.



Trên bàn cơm, Hàn Băng lại thể hiện manh mối làm thê nô tương lai của hắn.



Không ngừng gắp rau cho A Mi, mình lại không ăn được bao nhiêu, mà là nhìn

ánh mắt của tỷ tỷ, nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ nhìn đi đâu, đôi đũa của

hắn lập tức gắp đồ ăn cho nàng.



Nhìn Hàn Băng như vậy, trong lòng Vân Mộng Vũ liên tục ra mồ hôi lạnh.



Ăn xong cơm tối, Vân Mộng Vũ dạo hoa viên cùng tỷ tỷ, Hàn Băng lại muốn đi theo.



Lúc ngủ lại càng buồn cười hơn, tỷ tỷ muốn ngủ với nàng, Hàn Băng không

chịu. Kết quả tỷ tỷ kiên trì, Hàn Băng nói sẽ ngủ bên ngoài phòng bọn

họ, tỷ tỷ tức giận, Hàn Băng mới không cam lòng trở về phòng đã an bài

cho hắn.



Trong lòng Vân Mộng Vũ khen ngợi, thê nô rất đáng yêu, tính rất trẻ con.



Ngày kế sáng sớm vừa dùng điểm tâm xong, khẩu dụ của hoàng thượng truyền tới, muốn mời tỷ tỷ vào cung.



Vừa nghe đến tin tức này, Vân Mộng Vũ không nói gì. Lão già háo sắc kia,

sao lại không muốn yên tĩnh. Tỷ tỷ vừa mới trở về, hắn liền nhớ thương.

Thật là, muốn đoạt tỷ tỷ, cũng phải nhìn xem thê nô có chịu hay không a.



Trong lòng nghĩ đến thê nô, lập tức bên người cũng cảm giác được trên người thê nô phát ra khí lạnh, rất rất lạnh a.



Nhìn bộ dáng kia của Hàn Băng, Vân Mộng Vũ nhanh chóng nói nàng sẽ cung đi

với tỷ tỷ, hơn nữa luôn cam đoan không để tỷ tỷ bị tổn hại một sợi tóc

của nàng, hắn mới không tình nguyện đồng ý.



Hai người ngồi kiệu vào cung, chỉ chốc lát đã đến ngự thư phòng của Hoàng thượng.



Vân Mộng Vũ có chút buồn bực, sao lại ở ngự thư phòng chứ? Giống như là có

chuyện trọng đái, kỳ thật chỉ là dục vọng của lão già kia mà thôi.



Lúc Sở Phách Thiên nhìn A Mi, ánh mắt đều thiếu chút nữa muốn rớt ra. Thật

sự là lâu lắm không thấy nàng, khi nhìn lại, Sở Phách Thiên phát hiện A

Mi tựa hồ đẹp ra. Khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn tồn tại như

cũ. Sở Phách Thiên cứ ngồi như thế nhìn chằm chằm vào A Mi, lại quên làm chuyện khác.



Nhìn tình huống này, Vân Mộng

Vũ muốn xông lên giết lão già kia. Nhưng bây giờ không phải lúc giết

hắn, vì thế nàng chỉ có thể nhanh chóng lớn tiếng hành lễ, lấy chuyện

này gọi hồn hắn về.



“Thần nữ thỉnh an hoàng thượng.”



Bị Vân Mộng Vũ thỉnh an lớn tiếng như vậy, Sở Phách Thiên đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Vân Mộng Vũ cũng đến đây.



Vừa thấy Vân Mộng Vũ, Sở Phách Thiên cảm thấy hoảng hốt.