Thiên Tài Khí Phi
Chương 99 : Đêm kinh hồn ngoài quận chúa phủ
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Lúc nàng đang nghi hoặc, lại nghe thấy thanh âm của Đông Thành Vũ đứng trên nóc nhà lớn tiếng nói: “Tìm được rồi, ở đây.”
Mọi người đang tìm kiếm nghe nói như thế, đều ngẩng đầu nhìn Đông Thành Vũ.
Đông Thành Vũ lúc này đang đứng trên nóc nhà, ngón tay chỉ về hướng bên kia, biểu tình có chút quỷ dị.
Hứa Du Nhiên nhìn theo ngón tay của hắn, phát hiện đó là rừng hoa đào của
Hứa vương phủ. Nhìn thấy rừng hoa đào, sự bất an trong lòng nàng càng
ngày càng lớn. Mọi người đều mang bộ dáng muốn xem kịch vui, bọn họ
nhanh chóng đi về phía rừng hoa đào.
Nhìn thấy nhiều người đi về phía bên kia, Hứa Du Nhiên cũng chỉ có thể theo sau.
Lúc này trong rừng hoa đào, dưới một gốc cây hoa đào, Sở Hiên ngồi dưới
đất, ôm Vân Mộng Vũ vào lòng. Ngón tay thon dài của Sở Hiên lúc này đang buộc lại dây áo trước ngực Vân Mộng Vũ, cẩn thận từng chút một.
Mà lúc này Vân Mộng Vũ đang ở trong lòng Sở Hiên vẫn không thể bình phục
nhanh như vậy, vừa rồi một màn kia vẫn tồn tại trong lòng nàng, trong
đầu lại không tự giác hiện lên cảnh tượng lúc nãy.
Ánh mắt của hắn màu đỏ, ngón tay nhẹ nhàng tháo cái nơ trước ngực nàng. Vân Mộng Vũ tuy rằng không ngừng an ủi trong lòng mình là không có việc gì, không có việc gì, chỉ là một cái màng mỏng mà thôi. Đến lúc đó sẽ làm
bọn họ toàn bộ xuống địa ngục, nhất định phải làm bọn họ sống không bằng chết. Nàng cắn răng chịu đựng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn động tác của tên
kia, nhìn chiếc áo từ từ mở ra.
Tên kia đột nhiên mạnh mẽ kéo áo
nàng, quần áo bên ngoài bị hắn kéo ra. Nhất thời, tên kia chỉ cảm thấy
trước mắt có một mảnh lụa hồng nhạt bay lên, ngay sau đó người đã mất đi cảm giác.
Vân Mộng Vũ lúc quần áo nàng bung ra, thân thể của hắn cũng đồng thời ngã xuống. Ngay sau đó, người đã rơi vào cái ôm ấm áp, chóp mũi quanh quẩn mùi hoa cỏ tự nhiên. Khi nàng giương mắt
chạm vào đôi mắt kia, sự sợ hãi trong lòng cũng tan thành mây khói.
Sở Hiên nhìn Vân Mộng Vũ suy yếu trong lòng, sắc mặt hắn lạnh như băng.
Hắn một tay ôm nàng, một tay tung chưởng, dựa vào nội lực của hắn làm
choáng váng hai tên còn lại và hút Xuân Sơ Noãn đang té xỉu đến, ném
toàn bộ lên giường. Sau đó vung tay lên, làm cho quần áo của bọn họ đều
bị cởi ra, phân tán khắp phòng. Ngay cả như vậy, Sở Hiên vẫn nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh băng.
Đột nhiên ánh mắt hắn phát lạnh, mạnh mẽ nhìn người trên giường chém một lực rất lớn, nháy mắt tiếng xương vỡ vụn vang lên.
Vân Mộng Vũ nghe được thanh âm kia biết Sở Hiên vì nàng xử lý bốn người
này, nhưng đây chỉ mới bắt đầu, sau này còn rất nhiều cái khác nữa.
Sở Hiên làm xong mọi việc, ôm Vân Mộng Vũ bay ra ngoài, lúc hắn bay vút ra khỏi phòng, màn che trên giường cũng rớt xuống, cửa cũng đóng lại.
Sở Hiên ôm Vân Mộng Vũ bay ở không trung, đi qua nhiều mái nhà, cuối cùng
dừng lại ở rừng hoa đào. Sở Hiên ôm Vân Mộng Vũ chậm rãi hạ xuống, cảm
thấy hắn muốn dừng lại, Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn xung quanh. Thấy xung quanh đều là một màu hồng nhạt, rất nhiều hoa đào đang nở.
Bởi vì thân thể của Vân Mộng Vũ không có sức lực, Sở Hiên liền ôm nàng ngồi dưới một gốc cây.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, phát hiện nàng đang nhìn cảnh sắc xung quanh, trong
ánh mắt tràn đầy hoa đào. Khiến cho đôi mắt vốn đã xinh đẹp, giờ phút
này lại mang theo sự mị hoặc. Nhìn ánh mắt của nàng, hắn nhất thời chỉ
biết nhìn một cách ngây ngốc.
Đột nhiên, nàng giương mắt, vừa vặn nhìn vào mắt của hắn. Ánh mắt tràn đầy tia sáng, sáng như ngọc.
Gió nhẹ khẽ thổi qua, hoa đào bay xuống, nhiều đóa hoa bay xuống vươn trên vai, trên tóc của bọn họ.
Đột nhiên xung quanh có động tĩnh, mọi người đã vào rừng hoa đào.
Hứa Du Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau dưới gốc cây
kia, trong mắt hận ý càng sâu, mọi sự hận thù đều hướng về Vân Mộng Vũ. Ở trong mắt nàng, Hiên ca ca của nàng không sai, sai là do Vân Mộng Vũ.
Nàng gắt gao nắm chặt tay mình, móng tay đâm vào trong tay, tràn ra máu
tươi.
Tây Lâm Hạo nhìn hình ảnh đẹp đẽ trước mắt mà
tan nát cõi lòng, đầu rầm rầm rung động, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.
Lúc trước nghe nàng nói thương người khác, hắn đã khó chịu vô cùng.
Nhưng lúc này, khi hắn tận mắt thấy như vậy, hắn mới biết được thì ra
lòng hắn lại còn có thể đau hơn thế. Trong đầu hiện ra cảnh lúc mới gặp
nàng, đêm đó phong hoa tuyệt đại, Quỳnh Hoa yến làm cho hoa Quỳnh nở đầy trời. Bất tri bất giác, hắn đã bi lún sâu, không thể tự kềm chế. Nữ tử
tốt đẹp như vậy, giờ phút này lại nằm trong lòng người khác, loại chua
xót này, thật sự là mất mát. Hắn nhìn hình ảnh kia, cố gắng nén bi
thương của mình lại.
Phát giác có người đến, Vân Mộng Vũ nhìn Sở
Hiên, dùng ánh mắt hỏi nên làm như thế nào? Sở Hiên nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, trong mắt tràn đầy ý cười ấm áp. Mở miệng ôn nhu nói: “Chuyện còn lại, ta sẽ giải quyết.”
Nghe xong, Vân Mộng Vũ cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
‘Chuyện còn lại, ta sẽ giải quyết.’ Lời này nghe giống như là người nam nhìn
người nữ nói, sau đó tộc trưởng đuổi tới, người nam liền nói như vậy.
Như là có ý “Nàng an tâm chờ làm tân nương của ta.”
Lúc nàng miên man thất thần, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe của Sở Hiên.
“Làm sao vậy, như thế nào lại có nhiều người như vậy?”
Câu hỏi như vậy, mọi người không biết trả lời làm sao. Vấn đề này thực sự
rất xấu hổ, chẳng lẽ nói nhiều người tới là muốn xem bệnh cho Vân Mộng
Vũ. Hơn nữa lại có tình huống kì lạ này, bọn họ không phải đang đi bắt
kẻ thông dâm sao?
Nhưng tình huống bây giờ kì lạ như vậy, hai người bọn họ mang vẻ mặt rất tự nhiên, ngược lại nhóm người này lại mất tự nhiên.
Trong lòng Sở Phách Thiên luôn bất mãn đối với Hoàng đệ này, không có nguyên
nhân, chỉ là cảm giác tự nhiên trong lòng. Tuy rằng phụ hoàng từng nói
với hắn, không thể xem Sở Hiên như đệ đệ của hắn, mà là phải kính sợ hắn như bậc cha mẹ. Nhưng hắn lại chán ghét Sở Hiên, có thể là bởi vì hắn
có quan hệ với Tư phu nhân. Mà sau này, ngoài mặt hắn đối với Sở Hiên vô cùng tốt, nhưng trong lòng lại cực kỳ không thích. Bởi vì hắn không
thích lời nói của phụ hoàng, nói cái gì mà sau này Sở Hiên chắc chắn có
thể giúp Sở quốc. Giúp cái gì? Chính hắn có thể thống trị tốt Sở quốc.
Hơn nữa còn rất vĩ đại. (Sally: Tự kỷ).
Mà bây giờ
chuyện này có liên quan đến Sở Hiên, trong lòng của Sở Phách Thiên suy
nghĩ mãi mới mở miệng: “Là như vậy, Du Nhiên quận chúa sợ Vũ nhi không
khoẻ, cho nên cố ý mời Hạo vương đến xem. Ai ngờ lại phát hiện trong
phòng không có Vũ nhi, mọi người lập tức đi tìm, sợ Vũ nhi xảy ra chuyện gì. Không nghĩ tới Vũ nhi lại ở đây cùng Hoàng đệ, không biết hoàng đệ
và Vũ nhi làm sao lại ở đây?”
“Ta cùng Phán Vũ quận
chúa vừa gặp nhau lúc nãy.” Sở Hiên không mặn không nhạt nói. Sở Hiên
nói chuyện bình thường cũng không xưng bổn vương, cũng không xưng thần,
không bao giờ hạ mình. Cho nên nhiều người ở đây đều biết hắn đến từ
Bồng Lai đảo, khẳng định không đơn giản, bây giờ mới phát hiện hắn có
thân phận khác.
Nghe xong, trong lòng Sở Phách Thiên
rất tức giận, sắc mặt cũng có chút không vui. Hắn châm chọc hỏi: “Hiên
vương đang ôm Phán Vũ quận chúa, tại sao lại như vậy? Đừng nói với trẫm
là bởi vì Phán Vũ quận chúa lạnh, ngươi ôm nàng để sưởi ấm a.”
Minh Du Nhiên không ngừng biến hóa chiêu
thức, chiêu nào cũng tàn nhẫn, nhanh chóng công kích. Giờ phút này chỉ
có thể nhanh chóng công kích, làm cho bọn họ trở tay không kịp, như vậy
có lẽ còn có cơ hội vào quận chúa phủ, vì thế cổ tay xoay chuyển, nháy
mắt đưa kiếm lên, tự động xoay tròn trong không trung, xung quanh kiếm
tạo ra vô số kiếm hoa, đánh cho ba ảnh vệ trở tay không kịp.
Minh Du Nhiên chớp lấy cơ hội, nàng dùng một chưởng đánh vào người của một
tên ảnh vệ, phá vỡ liên hợp của bọn họ. Ba người bọn họ căn bản không
phải là đối thủ của Minh Du Nhiên. Mấy chiêu sau, ba ảnh vệ đều đã bị
thương.
Minh Du Nhiên cười đắc ý, muốn vào quận chúa
phủ, đột nhiên cảm giác được sau lưng lạnh lẽo. Vội vàng nghiêng người
né qua, nàng quay đầu nhìn lại, cũng là nhìn thấy Hiên ca ca đang đứng
đối diện với nàng.
Nàng không thể tin nhìn về phía
bên kia, tức là nơi Hiên ca ca và năm trưởng lão đánh nhau, lại khiếp sợ nhìn thấy năm vị trưởng lão toàn bộ mất mạng dưới kiếm của Hiên ca ca.
Bây giờ thi thể của năm vị trưởng lão đang nằm thê thảm trước cửa phủ
quận chúa.
Năm vị trưởng lão liên thủ, lại chỉ giữ
chân Hiên ca ca được một chút. Sao Hiên ca ca lại có võ công cao như thế chứ? Quả thực là cao đến đáng sợ.
Giờ phút này nàng biết muốn giết Vân Mộng Vũ không dễ dàng như vậy, có Hiên ca ca ở đây, cơ hội thành công của nàng rất ít.
Minh Du Nhiên mang ánh mắt u buồn nhìn Sở Hiên, mà Sở Hiên biểu tình không
có chút biến hóa nào. Hắn cầm kiếm trong tay, khuôn mặt lạnh lùng, ánh
mắt lạnh băng, trên thân kiếm không thấm một giọt máu.
Bọn họ cứ giằng co như vậy, không khí quỷ dị lưu chuyển trong đêm.
Thật lâu sau, Sở Hiên phun ra hai chữ lạnh băng.
“Đi đi.”
Minh Du Nhiên quật cường vẫn đứng đó, bi thương nói: “Không, không, ta không đi. Hiên ca ca, chẳng lẽ ngươi thật sự chỉ vì một Vân Mộng Vũ mà sẵn
sàng đối địch với Bồng Lai đảo sao? Vân Mộng Vũ nàng có gì tốt chứ?
Không phải chỉ là múa đẹp thôi sao? Nếu là vì cái này, ta cũng có thể,
ta cũng có thể múa đẹp như thế, chỉ cần Hiên ca ca thích. Còn nữa, rõ
ràng Hiên ca ca đã biết, phụ thân đã từng chỉ hôn cho ta và ngươi. Nếu
ngươi vì Vân Mộng Vũ mà hối hôn, phụ thân sẽ không từ bỏ. Đến lúc đó,
ngươi và nàng đã lọt vào sự trừng trị nghiêm khắc của Bồng Lai đảo. Hiên ca ca, ngươi thật sự muốn thấy cục diện như vậy sao? Hiên ca ca chỉ rời khỏi Bồng Lai đảo có mấy tháng mà đã quên thực lực của Bồng Lai đảo.
Ngươi không nghĩ Vân Mộng Vũ nàng là các chủ của Thiên Binh các cùng
Linh Lung các sao, nàng làm sao có thể so sánh với Bồng Lai đảo được
chứ? Ngươi phải biết rằng dựa vào thế lực của Bồng Lai đảo là có thể hủy diệt thế lực của Vân Mộng Vũ. Hiên ca ca, chuyện này ngươi đều biết rõ
a.”
Nghe Minh Du Nhiên nói, trong mắt của Sở Hiên cũng hiện ra vẻ lo lắng.
Thực lực của Bồng Lai đảo không thể tưởng tượng được, nó lớn đến mức có thể
chống đối với cả thất quốc. Nếu lời nàng nói là thật, đảo chủ tự mình
phái người đến, Vũ nhi thật là cửu tử nhất sinh. Trong lòng hắn sợ hãi
cùng giãy dụa cứ lan tràn. Nhưng nghĩ lại, nếu hôm nay hắn buông tha,
Minh Du Nhiên sẽ buông tha cho Vũ nhi sao? Không có khả năng. Theo tính
tình của Minh Du Nhiên, nàng dĩ nhiên hận Vũ nhi tận xương, muốn giết
nàng cho thoải mái. Như vậy, một khi kết quả đã giống nhau như thế. Vậy
hắn cần gì phải khuất phục chứ? Ít nhất bây giờ hắn có thể bảo hộ nàng,
chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ bảo hộ nàng!
Minh Du
Nhiên mang vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm biểu tình của Sở Hiên, trong
lòng lường trước Hiên ca ca có lẽ sẽ thay đổi chủ ý. Dù sao nàng cũng đã phân tích lợi hại rõ ràng, Hiên ca ca hẳn là biết nên lựa chọn như thế
nào.
Nhưng đã làm nàng thất vọng, khi nàng nhìn thấy trong mắt Hiên ca ca không có sự thay đổi, lòng của nàng như ngã vào đáy cốc.
Sở Hiên nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng, thanh âm không có độ ấm từ trong miệng hắn nói ra.
“Ngươi đi đi, nể tình ta ở Bồng Lai đảo, hôm nay ta không giết ngươi. Nhưng
nếu ngươi lại đến tìm Vân Mộng Vũ gây phiền toái hoặc làm ra chuyện bất
lợi đối với nàng. Như vậy, lần sau ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu
tình.”
Nghe nói như thế, toàn thân Minh Du Nhiên nhịn không được run run một chút. Nàng không cam lòng hô: “Hiên ca ca.......”
Nhưng không ai trả lời nàng, trong không khí chỉ nghe thấy thanh âm của nàng. Trong đêm khuya, thanh âm gọi Hiên ca ca mang theo vẻ thê lương.
Thấy Hiên ca ca không trả lời, trong mắt Minh Du Nhiên hiện lên sự tuyệt vọng.
Nhưng lại nhanh chóng biến thành hận ý, hận ý sâu như biển. Vân Mộng Vũ, nàng chết thì cũng phải kéo theo Vân Mộng Vũ. Trong lòng đã quyết định, nàng mang theo tấm lòng đau xót rời đi.
Minh Du Nhiên đi
rồi, Sở Hiên quay đầu nhìn bóng đêm xung quanh. Sau đó lại nói với người bên trong quận chúa phủ: “Người muốn giết Vũ nhi rất lợi hại, các ngươi chắc là người của Thiên Binh các, phải cẩn thận bảo vệ nàng thật tốt.”
Sở Hiên nói xong, liền rời khỏi đây.
Mà trong quận chúa phủ lúc này có nhiều hơi thở dao động, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trong phủ quận chúa im lặng đến cực điểm, tựa hồ như chuyện gì cũng không có.
Ở một nơi bên ngoài phủ đột nhiên nhảy ra một người, đứng lẳng lặng trong không trung.
Người này là Đông Thành Vũ, hắn đứng trong không trung, nhìn một nơi khác nói: “Như thế nào. Quân hoàng còn chưa chịu ra sao?”
Dứt lời, trong không khí có một trận dao động, ngay sau đó, Quân Lãnh Mạc cũng xuất hiện bên cạnh Đông Thành Vũ.
Nhìn thấy Quân Lãnh Mạc xuất hiện, Đông Thành Vũ chế giễu nói: “Quân hoàng
thật đúng là có lòng, khuya khoắt chạy tới hộ tống giai nhân. Mị lực của Vân Mộng Vũ thật sự là rất cao.”
Quân Lãnh Mạc nghe hắn nói nhưng không trả lời, chỉ nhíu mày, nhìn vào trong phủ quận chúa thật lâu. Sau đó xoay người rời đi.
Đông Thành Vũ nhìn bóng dáng hắn rời đi, lại nhìn nơi đây đã yên tĩnh lại, trong lòng lại có cảm giác buồn bã.
Hôm nay hắn vốn muốn xem náo nhiệt, nhưng nhìn thấy Sở Hiên bảo hộ Vân Mộng Vũ như vậy, hắn thực hâm mộ. Bởi vì Sở Hiên còn có người để bảo hộ, mà
hắn ngay cả cơ hội bảo hộ cũng không có. Chỉ nhi, đã sớm rời xa hắn.
Lắc lắc đầu, đè nén cảm xúc trong lòng lại, hắn bây giờ muốn biết tình hình trong Yến kinh.
Không nghĩ tới trong Yến kinh lại phức tạp như vậy, Vân Mộng Vũ, Sở Hiên, Hứa Du Nhiên, mỗi một người thân phận đều không đơn giản.
Vân Mộng Vũ lại là các chủ Thiên Binh các, xem ra về sau muốn tìm hiểu tin tức, vậy sẽ tìm đến nàng đi.
Vừa rồi theo như thanh âm bên trong, hắn đã nghe ra là Hứa Du Nhiên, thân phận đã bị bại lộ.
Nhưng vẫn có chút buồn bực, hai người bọn họ đều biết bên ngoài có người,
nhưng vẫn cứ nói chuyện như không coi ai ra gì, không kiêng kỵ chút nào. Đây là chuyện gì chứ?
Thở dài một hơi, hắn nghĩ, ai lại dám đem chuyện đêm nay đi nói lung tung chứ, Bồng Lai đảo là đại mãnh hổ, ai dám chọc vào?