Thiên Tài Khí Phi
Chương 108 : Lộc tử thùy thủ
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Nhìn thấy hắn nghe lời nàng, nàng cũng yên tâm. Chuyện còn lại, xem thử thủ đoạn ai cao minh hơn.
Sau khi Vân Mộng Vũ ra khỏi quán trà, sai người chọn đường hẻo lánh mà đi.
Chỉ chốc lát thì đi tới một ngõ nhỏ, trong kiệu Vân Mộng Vũ mặc xiêm y
trắng, mặt che lụa trắng. Lúc này nàng đang nhắm mắt lại, đột nhiên tai
nghe được âm thanh, khóe miệng mỉm cười, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh
lùng vang lên.
“Ta còn thật sự không biết thái tử điện hạ lại đi theo dõi người khác?”
Vân Mộng Vũ dứt lời, trong ngõ nhỏ xuất hiện một người mặc cẩm y màu trắng, thái tử Sở Thụy Phong.
Mà lúc này cỗ kiệu của Vân Mộng Vũ cũng ngừng lại, nàng mở mắt ra, trong
ánh mắt chứa đầy tia sáng. Màn kiệu bị xốc lên, Vân Mộng Vũ không mang
khăn che mặt bại lộ trước mặt Sở Thụy Phong.
Sở Thụy
Phong nhìn bóng dáng tuyệt sắc khuynh thành kia, vẫn khó có thể tin
được. Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng Vân Mộng Vũ là Vấn Thiên, các
chủ Thiên Binh các.
Nếu không phải hắn vẫn âm thầm
phái người quan sát Hứa vương phủ để ngăn ngừa Hứa vương đột nhiên tạo
phản, kết quả hôm nay hắn lại phát hiện một bí mật ngoài ý muốn. Hắn âm
thầm đi theo đến quán trà, lại nghe Hứa vương và các chủ Thiên Binh các
thương lượng sự tình. Vì thế, hắn luôn chờ bên ngoài. Đợi đến khi nhìn
thấy một nữ tử đi ra, trong lòng kinh ngạc. Nhưng vì đứng xa, hắn nhìn
không rõ, chỉ cảm thấy cỗ khí chất kia rất quen thuộc.
Vì thế hắn vẫn âm thầm đuổi theo. Không nghĩ ra vị các chủ này không những không sợ hắn, ngược lại còn dẫn hắn tới đây.
Mà vừa mới đuổi kịp Sở Thụy Phong liền bị các chủ Thiên Binh các đùa cợt một phen.
Bất quá hắn cũng không thèm để ý, Sở Thụy Phong nổi tiếng là tốt tính. Hắn
chỉ để ý là sao các chủ lại hẹn gặp mặt Hứa vương, mà bây giờ lại làm
như là cố ý muốn gặp hắn.
Ai ngờ, sau khi hắn hiện
thân, người trong kiệu cũng vén màn lên. Hơn nữa lại tháo khăn che mặt
xuống. Hắn định tìm lí do thoái thác. Hắn nhìn dung nhan kia, giờ phút
này mới phát hiện mọi người đều ngây thơ, thế gian có mấy ai hiểu được
nàng. Vốn nghĩ tài cao như vậy là đã cực hạn, làm cho người ta cảm thấy
xấu hổ. Nhưng lúc này mới phát hiện, nàng thi triển tài hoa và mưu lược, mới thấy mình không phải là đối thủ của nàng. Nhớ tới đêm Diễm vương
mưu phản, nàng mang phong thái thoải mái nắm trong tay toàn cục. Mọi
người như là quân cờ trong tay nàng, hoàn toàn đi theo bố cục nàng bày
ra.
Nhìn bộ dáng say mê của hắn, nàng biết Sở Thụy
Phong cũng giống Sở Dạ. Sở Dạ tự đại cuồng vọng, luôn chướng mắt với nữ
tử, cảm thấy nữ tử đều dựa vào nam nhân mà sống. Mà Sở Thụy Phong tuy
rằng khiêm tốn ôn nhuận, nhưng cũng có suy nghĩ giống như Sở Dạ. Cho dù
Thiên. Cho nên, nàng đối với phụ thân không hề có chút tình cảm nào. Sau khi nàng vào cung, quan hệ của bọn họ đã là quan hệ lợi ích. Mà giờ
phút này nghe Hứa vương nói, trong lòng nàng đã có đáp án. Lí Nghị tất
nhiên là sẽ chọn hắn, dù sao nữ nhi đối với hắn mà nói thì chỉ có giá
trị lợi dụng. Hoa Thanh Nhi cúi đầu, đợi vận mệnh của mình. Nàng có dự
cảm, hôm nay sẽ là lần cuối cùng nàng và Lí Nghị gặp nhau. Mà bây giờ
chắc chắn nàng không còn đường sống.
Lí Nghị quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Nhi, nhìn nàng xinh đẹp vô song. Trong lòng lại
nhớ tới chuyện cũ, đột nhiên phát hiện từ đầu đến cuối Thanh Nhi đều ở
trong kế hoạch của hắn. Lòng hắn luôn lạnh lẽo, lúc này lại có chút rung động.
Đột nhiên hắn nghĩ có nên nhường cơ hội
sống cho nữ nhi hay không, ít nhất như vậy coi như là trước lúc chết làm chuyện có ý nghĩa.
Vì thế, Lí Nghị có quyết định,
ngoài miệng lại lộ ra nụ cười dối trá của hắn nói:“Nếu vương gia cho
rằng cần như vậy mới có thành ý, vậy thì cứ theo ý của vương gia đi.”
Khóe mắt nhìn nụ cười dối trá kia, bên tai nghe được thanh âm của hắn, trong lòng Hoa Thanh Nhi lạnh lẽo, biết kết quả sẽ là gì. Cho dù sớm đã biết
là kết quả này, nhưng lúc nó đến, vẫn cảm thấy khó có thể nhận, có cảm
giác hít thở không thông.
Hứa vương nhìn Lí Nghị như
thế, trong lòng đoán rằng hắn sẽ giữ nữ nhi lại. Vì thế, hắn chế
giễu:“Lí Thượng Thư muốn để nữ nhi ở đây sao?”
Hứa vương dứt lời, chờ Lí Nghị nói tiếp.
“Để Thanh Nhi cùng ngươi đi xuống đi, ta già rồi, không muốn đi lại nhiều.” Lí Nghị vẫn cười nói như cũ, nhưng lúc này lại mang theo hương vị ấm
áp.
Nói xong, Hoa Thanh Nhi không thể tin nhìn hắn.
Lí Nghị cũng giương mắt nhìn nàng, lúc này ánh mắt đã không còn âm mưu
quỷ kế, mà là sự trân trọng. Nhìn ánh mắt như vậy, nước mắt của Hoa
Thanh Nhi rơi xuống. Lúc này nàng khát vọng tình thương của cha, khát
vọng thân tình, chỉ là đã đến quá muộn.
Nhìn Hoa
Thanh Nhi nhòe lệ, Lí Nghị cảm thấy quyết định hôm nay là quyết định
chính xác của cả đời hắn. Hắn vỗ vai Hoa Thanh Nhi, cười nói:“Thanh Nhi, đi thôi.”
Nghe nói như thế, Hoa Thanh Nhi quỳ xuống, sau đó nhìn Lí Nghị dập đầu ba cái. Rồi xoay người, dứt khoát ra đi.
Mà Hứa vương còn lại mang thần sắc phức tạp nhìn Lí Nghị, sau đó cũng đi xuống theo.
Lí Nghị nhìn cửa thông đạo khép lại, ánh mắt có chút mê ly, hắn đứng ở đó, trong lòng lẳng lặng nhớ tới chuyện mình đã làm. Lúc hắn nghĩ đến
chuyện hôm nay, lúc khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, bên ngoài vang
lên tiếng bước chân ồn ào.
Nghe thế, khóe miệng của Lí Nghị lộ ra vẻ thoải mái.