Thiên Tài Khí Phi
Chương 116 :
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Edit: Sunny Út
Vân Mộng Vũ gọi một ám vệ tới, thì thầm vào tai hắn. Ám vệ nghe xong, thận trọng gật gật đầu, sau đó yên lặng lui xuống.
Sau khi ám vệ lui ra, Vân Mộng Vũ một mình đứng bên cửa sổ, nhìn trăng
sáng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chuyện của Sở quốc cũng đã giải quyết, thù nàng cũng đã báo, có thể lấy lại được mọi thứ. Bây giờ
đã đến lúc lựa chọn đi hay ở? Gần đây cả ngày cũng không thấy Sở Hiên,
mỗi lần trở về cứ mệt mỏi. Nhìn dáng vẻ của hắn chắc là bị giày vò rất
nhiều. Trong lòng nghĩ Sở Hiên trúng độc, Vân Mộng Vũ yên lặng cúi đầu,
trong mắt hiện lên tia ảm đạm.
Mà bức thư nàng đã đốt lúc này cũng đã thành tro tàn.
Ngày thứ hai, toàn bộ Yến kinh đều vỡ òa.
“Ngươi biết không, đêm qua Hứa vương đã trở lại, hơn nữa còn tạo phản.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Tin tức này ta cũng biết, ta có một người cháu họ làm
việc trong phủ Thái tử. Sáng nay hắn vì không muốn người nhà lo lắng,
cho nên cố ý lặng lẽ truyền tin tức về nhà.”
Mọi
người xung quanh đều kinh ngạc, ai cũng muốn biết. Mọi người đều dùng
ánh mắt sáng ngời nhìn người kia, chờ hắn tiếp tục nói.
Người kia vừa thấy thế, nhất thời cảm thấy tự hào vô cùng, lập tức ngẩng đầu
ưỡn ngực lên. Sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt nói.
“Mọi người cũng đã biết, gần đây có tin tức Hứa vương bị ngộ hại, làm cho
thế lực của Hứa vương ở Yến kinh rục rịch. Hơn nữa, rất nhiều binh mã
của Hứa vương làm ra chuyện khác người. Thủ hạ của Hứa vương làm vậy,
Thái tử điện hạ sao có thể dễ dàng tha thứ. Cho nên, đêm qua, Thái tử
điện hạ liền phái người đi Hứa vương phủ tróc nã vài người để thẩm vấn,
cho dân chúng một lời công đạo. Ai ngờ, tối qua, Hứa vương lại trở về,
hơn nữa lại mang binh mã bao vây phủ Thái tử. Hứa vương này thật là to
gan lớn mật, đây là tạo phản.”
“Trời ạ, Hứa vương
thật là lòng muông dạ thú a. Nghe nói hai mươi năm trước hắn đã muốn tạo phản, may mắn tiên đế nhân từ, mới miễn tội chết. Ai có thể nghĩ đến,
biệt.
Chuyện tối qua cũng thật quỷ dị, lúc bị Hứa
vương bao vây, lại đột nhiên có người đưa cho môt phong thư. Khi hắn vừa mở ra, mới phát hiện là Vân Mộng Vũ, chỉ cách thoát khỏi sự gian nan
này. Khi hắn nhìn thấy vậy, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, có cảm giác
không hiểu. Cảm thấy bên trong hình như không liên quan gì đến thế cục
bây giờ. Nhưng theo bản năng, trong lòng có sự tin cậy đối với nàng.
Không biết vì sao, chỉ là tin tưởng mà không cần lý do. Cho nên, hắn làm theo cách của nàng.
Đầu tiên hắn phái người lặng lẽ ẩn trong cung, từ ngự thư phòng cầm ra một vật. Đến khi vật đó vào
trong tay hắn, hắn tựa hồ hiểu được nguyên do trong đó. Đó là một khối
ngọc bội trắng noãn, thánh khiết như tuyết có ánh huỳnh quang. Đặc biệt
nhất là mặt trên có khắc một chữ tuyết. Lại có một bức thư đi kèm khối
ngọc bội này, phong thư này rất là kỳ quái, phong thư này lại đưa cho
Hứa vương. Chữ viết bên trên đã có chút ố vàng, nhưng nội dung thì vẫn
còn hoàn hảo, không có ai chạm qua.
Khi hắn cho người đem phong thư cùng khối ngọc bội kia đưa cho Hứa vương xem, hắn
nhìn thấy biểu tình của Hứa vương từ kinh ngạc rung động đến thật sâu vô lực. Trong nháy mắt người hắn mềm nhũn ra, tựa hồ già đi mười tuổi.
Cuối cùng nói:“Thua, chung quy là thua. Gặp được nữ tử kinh tài tuyệt
diễm như vậy, liệu sự như thần. Ta thua tâm phục khẩu phục!”
Nhìn thấy hắn như thế, Sở Thụy Phong có cảm giác không biết theo ai. Mà ngay lúc hắn suy nghĩ, thanh âm Hứa vương lại vang lên.
“Ta chỉ có một yêu cầu cuối cùng, phải cho con ta một con đường sống. Nếu không, ta thà rằng cá chết lưới rách.”
“Được, bản cung đáp ứng ngươi.” Sở Thụy Phong trầm giọng trả lời.
Một hồi đại loạn cứ như vậy ngừng lại không một tiếng động, cơ hồ không hy sinh người nào, cứ như vậy kết thúc.
Nhưng, trong lòng Sở Thụy Phong lại nặng trịch. Sau khi giải quyết mọi chuyện, hắn nhốt mình trong phòng. Mà Sở Dạ cũng mờ mịt mất mát ở trong phòng
mình. Khi hắn biết được Vân Mộng Vũ đưa lá thư này tới, hắn kinh ngạc.
Khi nhìn thấy đại ca làm theo lời trong thứ, sau đó không hy sinh một ai mà giải quyết việc này, hắn rung động, mờ mịt.
Hắn nghĩ mình đã mạnh mẽ rồi, nhưng lúc này mới phát hiện thì ra hắn vẫn yếu ớt như cũ.
Mà khoảng cách của hắn và nàng đã kéo dài cực điểm