Thiên Tài Khí Phi

Chương 117 :

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


Edit: Sunny Út



Sở Dạ thức trắng đêm trong phủ Thái tử. Trong lòng hắn nghĩ về chuyện của

mấy ngày nay, phát hiện gần đây mình có chút đắc ý. Từ khi ra ngoài, hơn nữa còn gặp rất nhiều chuyện, cảm thấy mình đã chín chắn hơn nhiều.

Cũng nghĩ mình sẽ không bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay như

trước, nghĩ mình có năng lực bảo hộ người trong lòng. Nhưng cuối cùng

lại hung hăng cho hắn một cái tát.



Trong đầu hiện lên nữ tử khuynh thành tao nhã kia, thần sắc trong mắt hắn thay đổi.

Cuối cùng, khi bình minh sắp lên, hắn yên lặng rời khỏi đây.



Lúc này trong Hiên vương phủ, Vân Mộng Vũ kinh ngạc dị thường nhìn nam tử

trước mặt, khó tin nói:“Đông Thành Vũ, sao ngươi quay lại nhanh vậy?”



Đông Thành Vũ mang theo tia mỏi mệt, ánh mắt lại phi thường sáng ngời. Trong tay hắn cầm một cái hộp, Vân Mộng Vũ cứ nhìn chằm chằm vào nó. Nàng mở

ra, trong mắt có sự vui sướng khó có thể che dấu. Lại giương mắt nhìn

Đông Thành Vũ bằng ánh mắt khác, nàng tinh tế đánh giá nam tử này. Không thể phủ nhận, hắn đối với Linh Lung có cảm tình rất sâu, hơn nữa trả

giá cũng rất nhiều.



Mà người yêu nhau nếu có thể ở bên cạnh nhau thì đó là chuyện hạnh phúc.



Nghĩ đến tương lai của Linh Lung và Đông Thành Vũ, lòng của nàng cũng vui

vẻ. Nàng tin tưởng, Đông Thành Vũ sẽ là trượng phu tốt. Nàng mở miệng

nói:“Ngươi đi về trước đi, ba ngày sau, ở rừng cây nhỏ ngoài thành, ta

sẽ dẫn Chỉ nhi đến.”



Nghe được hai chữ Chỉ nhi, cả

người Đông Thành Vũ run lên, trong mắt tinh quang lóe ra, cuối cùng hóa

thành thâm tình. Hắn trầm thấp nói hai chữ cảm ơn, sau đó lập tức rời

khỏi.



Đợi hắn đi khỏi, Vân Mộng Vũ liền vội vàng chạy tới Hồng Diễm lâu.



Đến một gian phòng ở Hồng Diễm lâu, không nhìn Linh Lung đối diện, nàng chỉ nhìn cái hòm trong tay cười ngây ngô. Giống như mẹ vợ đánh giá về con

rể, càng nhìn càng thuận mắt. Hơn nữa nàng thỉnh thoảng nhìn cái hòm,

lại thỉnh thoảng nhìn Linh Lung ở đối diện. Linh Lung bị nàng nhìn trong lòng sợ hãi, rốt cục nhịn không được hỏi:“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy,

có phải không thoải mái không?”



Linh Lung nói xong,

còn dùng ánh mắt nhìn toàn thân Vân Mộng Vũ. Nhìn thấy nàng bình thường, bình yên vô sự ngồi ở kia, mới yên lòng. Nhưng nàng cũng không bình

tĩnh, nếu không phải chuyện của tiểu thư, như vậy chẳng lẽ có liên quan

đến nàng......



Vân Mộng Vũ thấy Linh Lung nhìn nàng,

trong lòng cũng cảm thấy rất buồn cười. Nghĩ mình là người làm bà mai

nên ánh mắt nhìn Linh Lung càng sáng long lanh.



Linh Lung cứ run run không ngừng, rốt cục cũng lắp bắp mở miệng.
thấy trong mọng, giờ phút này lại rõ ràng ở trước mắt. Rất rung động,

thâm tình, như năm đó.



Đột nhiên, hắn khó có thể ức

chế nhắm hai mắt lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Sau đó, lại

mạnh mẽ mở to mắt, nhìn thấy nữ tử bên cạnh vẫn ở đó, thần sắc trong mắt phong phú lên. Mang theo tia kinh hỷ, vui sướng và hạnh phúc.



Hắn thâm tình nhìn ánh mắt đối phương, đối phương cũng nhìn hắn như vậy.



“Chỉ nhi......”



“Thành ca ca......”



Sau nhiều năm gặp lại, tiếng kêu này vô cùng tha thiết.



Mặt trời gần xuống nũi, tầng tầng lớp lớp lá cây rụng quanh hai người làm nên cảnh đẹp tuyệt trần.



Trong lúc này, một đôi nam nữ lẳng lặng ôm nhau.



Thế gian này tựa hồ dừng lại tại giây phút này.



Cách xa nhiều năm, hai người lại được sum họp.



Thầm nghĩ, vĩnh viễn, không bao giờ buông tay nữa.



Giờ phút này, đến già, đến mãi mãi.



Buổi tối, hai người cùng ngồi dưới bầu trời đầy sao. Thỉnh thoảng nhắc đến một vài chuyện ấm áp trước kia.



Giờ phút này, trong mắt Đông Thành Vũ tràn đầy nhu tình. Hắn biết, cả đời này cũng sẽ không buông tay.



Mà lúc này ánh mắt Linh Lung nhìn sao trên trời, trong lòng mang theo một chút phức tạp.



Ngày đó tiểu thư nói sẽ cho nàng nghỉ ngơi, thì ra đã chuẩn bị tất cả cho nàng, muốn nàng rời khỏi đây, đến cuộc sống của nàng.



Đối với tiểu thư, trong lòng nàng có tình cảm không nói được nên lời. Vì

tiểu thư, cho dù chết, nàng cũng sẽ không do dự. Nhưng giờ phút này nàng lại vì hạnh phúc của mình mà rời đi.



Trong lòng không vui là khó tránh khỏi, nhưng nhớ lời tiểu thư nói, trong lòng lại nhịn không được muốn ích kỷ một lần.



“Hạnh phúc của ngươi là hạnh phúc của ta, bởi vì ngươi hạnh phúc, vô luận ta ở đâu, ta đều cố gắng cuộc sống hạnh phúc. Đừng để lòng ta cảm thấy tiếc

nuối.”



Lời nói của tiểu thư lại vang lên, Linh Lung nhìn trời cao, thầm chúc.



Tiểu thư, ngươi nhất định phải hạnh phúc.