Thiên Tài Khí Phi
Chương 124 : Ngân mặt hắc y
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Edit: Sunny Út
Vân Y cùng Hồng Mai, Lục Bình bị đưa đến đại sảnh. Lúc này trong đại sảnh, nữ tử diễm lệ, tuổi trung niên đang ngồi phía trên.
Nhị lão gia Mộc Chi Nghị làm việc ở xa, bởi vậy chuyện ở Mẫu Đơn Viện là do Kim Tử chủ trì. Kỳ thật, cho dù nhị lão gia ở đây, chủ sự cũng vẫn là
Kim Tử.
Vân Y cụp mắt, yên lặng đứng phía sau thị vệ.
Thị vệ vào đại sảnh, mang bộ dáng phục tùng khom người đi về trước, sau đó
bẩm báo:“Khởi bẩm phu nhân, ba huynh muội Vân Y đã đưa đến.”
Kim Tử không nói gì, chỉ cúi đầu mân mê móng tay. Cho dù là cúi đầu, Vân Y có thể nhìn ra tia bạo ngược trên người nữ tử đó.
Người này cực kì tàn nhẫn!
Một bà lão bên cạnh Kim Tử bảo thị vệ lui xuống. Lúc ra ngoài, lại đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa kia, Vân Y cảm thấy trong lòng cũng chấn động.
Vân Y lặng lẽ nhắm mắt, khi mở mắt, đã rõ ràng là một mảnh.
Kim Tử này, hơi thở trên người âm trầm. Xem ra có nhiều mạng người trên tay nàng, thiếu chút nữa ảnh hưởng ý chí của nàng. May mắn, nàng là người
kiên cường. Nếu không, hôm nay sẽ chết ở đây. Vân Y nhìn Hồng Mai và Lục Bình, phát hiện mặt các nàng đều khẩn trương.
Vân Y
lúc này mới phát hiện mình đã xem nhẹ Kim Tử, trước kia chỉ nghĩ nàng là một thiên kim điêu ngoa ương bướng. Bởi vì thân phận cao, cho nên làm
việc rất bá đạo. Nhưng lúc này nàng mới phát hiện, Kim Tử không đơn giản như vậy.
Như vậy, nàng rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Đột nhiên, toàn thân Vân Y cứng ngắc. Kim Tử bình thường tuy rằng làm việc
có vẻ tàn nhẫn, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghe nói qua nàng ta có sát khí mạnh như vậy. Như vậy, hôm nay nàng sẽ biểu hiện ra bộ mặt thật cho ba bọn họ thấy. Có thể nói, hôm nay hơi thở trên người nàng không
che lấp. Nàng làm như thế, có phải hôm nay ba bọn họ không có cơ hội
bước ra ngoài.
Vân Y cả kinh, nàng xem nhẹ cái gì?
Sao lại lệch ra khỏi quỹ đạo tính toán của nàng? Nàng nhanh chóng nghĩ
lại chuyện xảy ra, cũng không phát hiện gì cả. Chiều hôm nay, nàng lặng
lẽ ra tay với Mộc Vũ, điểm vài huyệt trên người hắn. Có thể nói chờ đến
lúc, hắn vừa động dục niệm, phía dưới sẽ đau nhức vô cùng. Từ nay về
sau, Mộc Vũ sẽ trở thành người không thể chịu mỹ nữ kích thích. Hơn nữa
loại thủ pháp này, nàng tự tin không ai giải được. Trừ phi là Xuất Trần, dù sao ngay cả nàng cũng chỉ biết hạ, mà không biết giải.
Mà nàng trước đó cũng hỏi thăm được Mộc Vũ tham dự yến hội vào buổi tối.
Như vậy trên yến hội, Mộc Vũ sẽ tiếp xúc với nhiều người, hơn nữa cũng
sẽ uống rượu. Như vậy đợi lúc hắn vào phòng, sẽ lập tức phát tác.
Mà nàng làm vậy, chỉ là đoán chắc chuyện này sẽ không liên lụy đến mình.
Bởi vì này loại bệnh một khi tìm đến đại phu bắt mạch, chỉ biết cho rằng nó là trúng độc, tên là Mộng Xuân Đoạn Độc. Bởi vì Mộng Xuân Đoạn Độc
có tình trạng như Mộc Vũ. Mà Mộng Xuân Đoạn có thời gian phát tác là hai canh giờ. Nếu vậy y sẽ nói Mộc Vũ trúng độc trong cung.
Kế hoạch này, nàng đã làm rất tốt, đoán chắc thời gian.
Nhưng bây giờ tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?
Đột nhiên, Vân Y nghĩ tới một khả năng.
Có thể nàng ta đã hoài nghi một số người, nhưng người này lại không thể
xúc phạm, sau đó cấp bách tìm một người chịu tội thay, che giấu chuyện
này.
Như vậy, người không thể xúc phạm, trong hoàng cung chính là Kim Dịch.
Kim Dịch?
Cũng không đúng, Kim Dịch dù sao cũng là cậu của Mộc Vũ. Hắn không có lý do
gì làm như vậy, Kim Tử tất nhiên cũng sẽ không tin tưởng.
Như vậy, chẳng lẽ là Bắc Dương, đế vương trẻ tuổi vừa đăng cơ ở Bắc quốc.
Đột nhiên thấy được một âm mưu ở trước mặt nàng lộ ra một tia manh mối.
Mà hiện tại có người muốn lấy chuyện này làm cơ hội để lật đổ cái gì đó.
Như vậy, hôm nay, Kim Tử sẽ không dễ dàng thả nàng.
Vân Y phục hồi tinh thần lại, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng trên kia, ngực nổi lên từng đợt gợn sóng.
Vân Y nhảy ra từ cửa sổ, lặng lẽ né qua các trạm gác ngầm, chậm rãi ra Mộc phủ.
Ra khỏi Mộc phủ, Vân Y đi trên đường, không có mục đích, như là muốn gửi gắm sự tương tư.
Hôm sau, Vân Y vẫn trong phòng ngủ. Khiến cho nha đầu Lục Bình cười nói có
phải tối qua nàng ra ngoài làm tặc hay không. Lúc Vân Y nghe nói như
thế, nhất thời bị chột dạ.
Mà ban ngày Mộc phủ cũng
đặc biệt náo nhiệt, phải nói là phòng của Mộc Vũ càng náo nhiệt hơn.
Thái y trong cung toàn bộ được mời đến, nhưng vẫn không có cách chữa.
Đến trưa, nghe nói Nhiếp chính vương tự mình đến, còn mang đến rất nhiều
dược liệu trân quý cùng thuốc bổ. Mà kỳ quái là, phu nhân cũng cáo bệnh
không ra nghênh đón. Mà kỳ quái hơn là, Nhiếp chính vương cũng không
giận, ngược lại còn tỏ thái độ tốt an ủi Mộc Vũ, sau đó lúc chạng vạng
mới quay về. Nhưng thái y cũng phải ở lại.
Nghe đến tin tức này, Vân Y cười yếu ớt, xem ra Kim Tử cùng Nhiếp chính vương cũng không có quan hệ tốt.
Mà cái này cũng là nhược điểm của Nhiếp chính vương, xem ra cử chỉ vô tâm hôm qua của nàng, lại dẫn đến nhiều nguy cơ.
Đêm đó, Vân Y tâm tình rất tốt. Nàng mở cửa sổ ra, trên bàn bày ra giấy trắng, tay cầm bút, vẽ gì đó dưới trăng.
Không có đèn, chỉ là nhờ vào ánh sáng của ánh trăng, đứng bên cạnh bàn, lẳng
lặng vẽ cái gì đó. Mặt mày nhu hòa, thần sắc ôn nhu, chăm chú vô cùng.
Vân Y dùng bút tinh tế vẽ, rất là cẩn thận, toàn bộ thể xác và tinh thần
đều trút xuống bức họa này. Thời gian trôi qua, bức họa cũng hoàn thành.
Chỉ thấy trên giấy có hai người đứng cạnh nhau, đôi mắt nam tử như đang lưu chuyển, nữ tử ôn nhu cười yếu ớt.
Nam tử tuấn mỹ như thiên thần, nữ tử tĩnh lặng như tiên tử. Hai người rất xứng đôi, hoàn mỹ nói không nên lời.
Nét bút cuối cùng cũng hoàn thành, Vân Y nhẹ nhàng đặt bút xuống, hai mắt
khẽ chớp, mang theo cảm xúc phức tạp. Nàng lẳng lặng nhìn nam tử trong
bức họa, thật lâu cũng không động đậy.
Sở Hiên......
Nàng thì thào khẽ gọi......
Khi nàng khẽ gọi, sân bên kia có một bóng dáng nháy mắt toàn thân cứng ngắc.
Vân Y không hề phát hiện bức họa này giống như khi họ kết hôn......
Bàn tay mềm chậm rãi xoa xoa bức họa.
Thật xinh đẹp, hai đôi mắt, quả thực sâu như đáy hồ, một khi vào, sẽ không ra được.
Đôi mắt khẽ chớp tràn đầy màu sắc, trời đất cũng còn kém sắc xa.
Vân Y nghĩ như thế, thần sắc trong mắt càng sâu.
Đôi mắt nàng khẽ chuyển, càng ngày càng đen lại.
Sở Hiên, hắn nhất định phải còn sống, phải còn sống, sống thật tốt.
Cho dù có một ngày nàng mất, hắn cũng phải sống, sống thật tốt.
Trong đôi mắt lóe lên tia kiên định, trong lòng càng kiên định với quyết định của mình.
Lúc nửa đêm, đêm lạnh như nước, Vân Y sớm đã ngủ say.
Bức họa vẫn ở kia, dưới ánh trăng càng đẹp đẽ.
Đột nhiên ngoài cửa nổi lên một trận gió, trong phòng có một người.
Một thân hắc y, cổ tay áo có hoa văn tinh xảo, trên mặt lại mang mặt nạ màu bạc.