Thiên Tài Khí Phi

Chương 125 : Lựa chọn gian nan

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


Bức họa vẫn ở kia, dưới ánh trăng càng đẹp đẽ.



Đột nhiên ngoài cửa nổi lên một trận gió, trong phòng có thêm một người.



Một thân hắc y, cổ tay áo có hoa văn tinh xảo, trên mặt lại mang mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra cái cằm kiên nghị, còn có đôi mắt thâm trầm.



Người mang mặt nạ bạc nhẹ nhàng đi tới trước bàn, đôi mắt quét về phía bức

họa. Vốn chỉ tò mò nàng đang làm cái gì, nhưng khi nhìn rõ, cũng nhịn

không được cả người chấn động.



Chỉ thấy trên bức họa có hai người đứng cạnh nhau, mà mặt của nam tử kia lại quen thuộc như thế.



Nam tử không tự giác vuốt ve mặt mình, khi chạm đến mặt nạ màu bạc, đột nhiên chấn động.



Ánh mắt mãnh liệt mênh mông, cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài.



Tiếng thở dài này rất nhẹ, nhưng trong không trung cũng hỗn loạn không ít.



Nữ tử đang ngủ say trên giường, vì động tác nhỏ bé này lại có dấu hiệu tỉnh lại.



Nam tử cả kinh, ngón tay khẽ động, điểm huyệt ngủ của Vân Y.



Vân Y bị điểm huyệt ngủ, nhanh chóng ngủ lại. Hô hấp đều đều truyền đến, nam tử chậm rãi đến bên giường.



Nhìn kiều nhan đang ngủ say. Khí chất lạnh lùng của nam tử tan đi không ít.

Nam tử lẳng lặng nhìn dung nhan xinh đẹp kia, sau đó nhẹ nhàng lên

giường, cùng Vân Y nằm một chỗ. Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn khuôn

mặt xinh đẹp kiều diễm của nàng, cùng với hương khí thản nhiên quanh

chop mũi, làm cho cả người hắn đều thoải mái. Hắn vươn tay, xoa mặt Vân

Y, tinh tế vẽ lên mặt nàng.



Cảm thụ được sự ấm áp, ánh mắt nam tử hoảng hốt. Đôi mắt hắn chứa đựng nhu tình, ôn nhuận như nước chứa đựng sự quyến luyến.



Tay hắn dùng sức, mạnh mẽ đem Vân Y ôm trong lòng, trong nháy mắt, trong

đáy lòng nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.



Cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng, làm cho khóe miệng của nam tử

cong lên, tựa như hết sức vừa lòng. Hắn vươn một bàn tay vuốt ve sau

lưng Vân Y, vỗ về từng chút, mang theo một tia sủng nịch. Giống như đang dỗ thê tử, lại giống như cảm thụ sự ỷ lại của nàng.



Đêm lạnh như nước, giờ phút này hai người trên giường vẫn ngủ say sưa. Hai

người đều cong khóe miệng, có một loại ăn ý bất khả tư nghị (khó có thể

tin).



Hai người cứ như vậy ôm nhau mà ngủ, mãi cho

đến khi trời bắt đầu sáng, nam tử mới lưu luyến không rời buông Vân Y

ra. Nam tử đứng dậy, chuẩn bị rời đi nơi này, lúc đến trước cửa sổ, tựa

hồ nhớ tới cái gì, lại quay trở về. Nam tử đứng ở trước giường, nhìn nữ

tử trên giường, đột nhiên cúi đầu, hôn đôi môi xinh đẹp đỏ mọng kia. Cảm nhận được cảm xúc ôn nhuận, nam tử sửng sốt, ngơ ngác đứng đó, vẫn duy

trì tư thế đó.



Hai mắt lưu chuyển, nhìn nữ tử xinh

đẹp đang nhắm mắt, trong mắt xẹt qua một tia xấu hổ, nên đứng dậy. Tay

không tự giác đưa lên môi mình, chạm đến đôi môi đầy cảm xúc, nhớ lại

cảnh tượng khi nãy. Lại cúi đầu nhìn nữ tử trên giường, trong mắt hiện

lên ý cười.



Nam tử như bị thôi miên, không ngừng nhìn nữ tử đang ngủ trên giường, như nhìn không bao giờ đủ.



Đột nhiên nam tử bên tai vừa động, thì ra ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, hắn giấu đi ý cười trong mắt, đi vào bên cửa sổ, phi thân, nhanh

chóng bay vút ra ngoài. Động tác tiêu sái tự nhiên, vô thanh vô tức, làm cho người ta hoảng sợ.



Lúc ra ngoài, đột nhiên cảm

giác một trận gió thổi qua, bức họa trên bàn cuộn tròn như muốn bay ra

cửa sổ, bị một bàn tay tiếp được.



Lúc nam tử kia nhảy ra cửa sổ, trên người nữ tử trên giường cũng được giải huyệt.



Nữ tử chậm rãi có dấu hiệu tỉnh lại.



Vân Y nhẹ nhàng mở mắt, đột nhiên nghiêng đầu, thấy trống rỗng, trong lòng

có cảm giác mất mát. Giống như có gì đó rất quan trọng mất mát, vì sao

đột nhiên lại buồn bã như vậy?



Vân Y đứng dậy mặc

quần áo, loại cảm giác buồn bã này giảm đi một chút. Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết mình bị sao, chẳng lẽ là đi đã lâu nên nhớ Sở

Hiên?



Không, làm sao có thể?



Nàng mới không nhớ hắn!



Nhắc đến Sở Hiên, nghĩ đến bức họa tối qua, trong lòng nghĩ nhanh chóng cuộn lại. Bằng không nha đầu Lục Bình thấy, thế nào cũng giễu cợt nàng.
Nghĩ vậy, nhìn về phía Vân Y ánh

mắt hơi xin lỗi. Vân Y thấy ánh mắt đó, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Kim Tử này, có lẽ trong lòng năm đó là thương hắn, chỉ là so với vinh

hoa phú quý, vẫn chấp nhận bỏ hắn. Mà hiện tại, nàng vì con trai của

nàng lại có thể làm bẩn đi tình cảm hồn nhiên đó.



Trong lòng Vân Y nhất thời có chút rầu rĩ, từng nghe chuyện như thế, nàng cảm động, cảm thấy trên thế giới lại có nam tử si tình như vậy. Nhưng lúc

này nàng đột nhiên cảm thấy si tình như vậy có chút châm chọc.



Nàng, đột nhiên, có chút hối hận, không nên đem chuyện này để đạt mục đích của mình.



Đáng tiếc, đây cũng chỉ là khả năng mà thôi. Mà hiện tại, nàng còn phải làm theo kế hoạch.



Vân Y ngẩng đầu, trong mắt yên tĩnh một mảnh, vô cùng bình tĩnh. Nhìn Vân

Y, Kim Tử lảng tránh ánh mắt của Vân Y. Trong lòng hắn có nghĩ mình hơi

quá đáng không, lúc muốn trấn an Vân Y, lại nghe thấy thanh âm của Vân Y truyền đến. Thanh âm cũng bình thương, tựa hồ không bị ảnh hưởng gì.



“Nếu ta trị không hết bệnh của thiếu gia, ta cam nguyện bị phạt.”



“Bị phạt, cái gì bị phạt? Là lăng trì, lăng trì! Lăng trì!”



Vân Y nói xong, Mộc Vũ lập tức bất mãn lớn tiếng.



Ánh mắt Kim Tử nhìn Vân Y, có chút ngạc nhiên Vân Y sẽ như thế. Nên Kim Tử

có ấn tượng với Vân Y tốt hớn, sau này nhất định phải tìm một cơ hội bù

đắp cho hắn.



Mộc Vũ lớn tiếng nói, nhưng thấy không

ai phụ họa. Nên hắn dừng lại. Quay đầu nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân mang vẻ mặt vui mừng nhìn Vân Y, nhất thời xìu xuống như quả bóng cao su.



Kim Tử nhìn con như vậy, vội vàng hoà giải.



“Vũ nhi, cho hắn xem trước, nếu không có cách nào, mới thương lượng trừng phạt hắn được không?”



Nghe mẫu thân nói vậy, Mộc Vũ cũng không có cách, đành mang vẻ mặt mất hứng cho Vân Y chẩn trị.



Vân Y đi đến, lập tức có một mama đưa ghế đến cho Vân Y.



Vân Y ngồi trên ghế, kéo tay Mộc Vũ tiến hành bắt mạch.



Kỳ thật ở hiện đại Vân Y biết chút y thuật, nàng cũng có học một ít trung y, có thể điều trị thân thể cho ông ngoại.



Từ từ học hỏi, kết quả thế nhưng cũng có chút chút y thuật.



Sau khi vào cổ đại, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì, nàng xem các loại y

thư. Mà vì độc của Sở Hiên, nàng lại tìm các loại sách thuốc tiến hành

nghiên cứu, như vậy hiện nay y thuật cũng không kém.



Tuy rằng Vân Y y thuật không kém, nhưng muốn trị cho Mộc Vũ, cũng không cần dùng đến. Vân Y tiến hành bắt mạch, cũng chỉ làm bộ dáng mà thôi.



NhưngVân Y cũng nhân cơ hội dò xét thân thể Mộc Vũ, phát hiện thân thể hắn thật

là, chậc chậc, cách sống của hắn như vậy, sớm hay muộn chết ở trong tay

nữ nhân.



Hiện tại vốn là thời kì tốt, nhưng thân thể Mộc Vũ lại xuất hiện bì thái, xem ra thân thể hắn đã bị nữ tử đào không ít.



Vân Y làm bộ hỏi hỏi một số vấn đề, sau đó để lại tay Mộc Vũ, đứng dậy, đi

đến trước bàn. Trên bàn đã có chuẩn bị giấy và bút mực, đại phu có thể

kê đơn.



Vân Y đi đến trước bàn, sau đó nhíu mày, bộ dáng khó xử.



Kim Tử nhìn Vân Y như thế vội bước tới trước người Vân Y, sốt ruột hỏi:“Vũ

nhi bị sao? Mặc kệ cần thuốc gì, ta đều phái người đi tìm.”



Kim Tử nghĩ chắc là phương thuốc khó tìm, nên nhanh chóng mở miệng.



Mộc Vũ ở trên giường, cũng mang vẻ mặt sốt ruột nhìn bên này.



Mà Vân Y nghe Kim Tử nói, trong lòng chấn động.



Mặc kệ thuốc gì?



Nếu nàng đưa ra thuốc mà Sở Hiên cần, có phải nàng cũng có thể đưa hay không?



Dù sao nàng là muội muội của Nhiếp chính vương, Mộc Vũ là cháu ngoại của

Nhiếp chính vương. Kim Dịch ngay cả giang sơn Bắc quốc cũng dám đào

trộm, như vậy chỉ là một dược liệu mà thôi. Tuy rằng là quốc bảo hàng

đầu, nhưng chung quy chỉ là một dược liệu mà thôi?



Vân Y do dự, nói hay không? Nói, có thể lộng xảo thành chuyên hay không? Không nói, có thể mất một cơ hội hay không?