Thiên Tài Khí Phi

Chương 126 : Chỉ mành treo chuông

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


Vân Y do dự, nói hay không? Nói, có thể lộng xảo thành chuyên hay không? Không nói, có thể mất một cơ hội hay không?



Nếu hôm nay thành, như vậy Sở Hiên có thể sớm ngày hết bị kịch độc tra tấn.



Trong lòng Vân Y giãy dụa, Kim Tử cứ nghĩ ‘hắn’ đang khó xử cho bệnh của con

mình, nên không khó xử hắn, mà ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.



Lúc này, Vân Y kinh hoàng, trong nháy mắt muốn thốt ra, nhưng nghĩ Kim Tử

thâm trầm như biển, ánh mắt mang theo một trận ma mị, nhất thời như hắt

một chậu nước lạnh, lòng nàng thật lạnh.



Nàng làm sao có thể hồ đồ như vậy, Kim Tử này có thể không bình tĩnh như vậy sao?

Cho dù Kim Tử sốt ruột cứu con, đồng ý với nàng, nhưng Nhiếp chính vương sẽ để yên sao?



Nghe đồn Nhiếp chính vương so sánh

với Bắc hoàng Bắc Ngạo Thế cũng có mưu lược, cũng có tâm cơ. Người như

vậy làm sao có thể vì mấy câu của nàng mà đi bức bách Dương đế?



Nàng, quả thật quá nóng vội!



Hiện nay quan trọng nhất là lấy được sự tin tưởng của bọn họ, từng bước một

lấy dược liệu. Nếu có sơ hở, như vậy cả đời này nàng không tha thứ cho

mình.



Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Vân Y ngẩng đầu

lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẹ giọng nói:“Bệnh của thiếu

gia có thể chữa khỏi, nhưng cần thời gian.”



“Có thể chữa khỏi? Thật sự có thể chữa khỏi sao?”



Thanh âm Kim Tử vui mừng, vội vàng hỏi.



Nghe xong, Vân Y cẩn thận giải thích: “Đúng vậy, có thể chữa khỏi. Đại khái

cần một năm, một năm này, hàng tháng ta sẽ châm cứu cho hắn, từ từ sẽ

tốt. Nhưng một năm này, thiếu gia đối với việc khuê phòng, cũng phải

tiết chế, một tháng nhiều nhất chỉ có thể ba lượt.”



Nghe xong, Kim Tử chưa kịp nói gì, Mộc Vũ bất mãn lớn tiếng hét lên: “Cái

gì? Một tháng nhiều nhất ba lần? Ngươi nói lại lần nữa?”



Lần này Vân Y chưa kịp trả lời, Kim Tử đã quát Mộc Vũ.



“Nói cái gì? Đây là sự thật, về sau ngươi tiết chế một chút, Vân Y nói một

tháng như thế thì sẽ như thế. Sau này ta sẽ phái người canh ngươi, ngươi cẩn thận một chút cho ta. Nếu không, ta sẽ đánh chết ngươi.” Nghe Kim

Tử nói, Mộc Vũ sợ tới mức run lên, lập tức im lặng.



Vân Y nhìn Mộc Vũ như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, trong lòng nghĩ,

Mộc Vũ lại sợ mẫu thân hắn, thật sự là chuyện hiếm có.



Bệnh của Mộc Vũ đã được cứu, tâm tình của mọi người tốt hẳn lên, không như

lúc nãy. Mà Kim Tử cũng cho người chuẩn bị ngân châm cho Vân Y.



Chỉ chốc lát ngân châm được tạo thành từ vàng ròng được đưa lên.



Nhìn ngân châm, mặt mày Vân Y mang theo nhè nhẹ ý cười.



Đúng, ý cười, chính là ý cười.



Vân Y hiện tại rất vui vẻ!



Mộc Vũ, ngươi kiêu ngạo! Ngươi bá đạo! Ngươi khi nam phách nữ!



Hôm nay trước hết cho ngươi chút giáo huấn, sau này sẽ có cái khác.



Trong lòng vui nghĩ, ý cười càng đậm.



Lúc này mọi người đều khẩn trương nhìn ngân châm trên tay Vân Y, không ai nhìn biểu tình.




Ẩn nhẫn!



Vân Y thấy được ẩn nhẫn trên người của hắn!



Không sợ hắn phản kháng, chỉ sợ hắn ẩn nhẫn!



Như vậy, tam thiếu gia này cũng là người ẩn nhẫn, ý đồ dĩ nhiên rất rõ ràng.



Nếu, nàng thêm lửa, như vậy nhiều chuyện sẽ khác đi.



Ban đêm, người trong ngô đồng viện đã sớm ngủ say, gió nhẹ nhàng thổi.



Đột nhiên, trong đêm đen một bóng dáng tới gần sân này.



Chỉ thấy bóng dáng kia linh hoạt phóng về bên này, thoát khỏi ám vệ.



Vân Y thừa dịp đêm tối lặng lẽ vào ngô đồng viện, đứng dưới gốc cây.



Vân Y lẳng lặng quan sát tình hình trong viện.



Lúc này, trên tay nàng cầm một vật, trong mắt Vân Y hiện lên vẻ âm u.



Nàng tìm đúng mục tiêu, lại yên lặng bước về bên kia.



Vào phòng, lặng yên đưa tay phóng tới một chỗ khó tìm, sau đó khóe miệng cong lên, tâm tình sung sướng nhảy ra khỏi phòng.



Ra phòng, Vân Y ngửi thấy mùi hoa quen thuộc.



Mùi hoa này rất quen thuộc, trong lúc nhất thời lại muốn không đứng dậy.



Cái gì vậy?



Lòng hiếu kỳ sẽ hại chính mình!



Đáng tiếc, giờ phút này Vân Y lại đi theo mùi hoa kia.



Chỉ chốc lát, Vân Y sẽ đến một cái sân hẻo lánh trong viện.



Trong sân nhìn rất lộn xộn, nhưng cẩn thận cảm giác, cũng có thể cảm thụ nơi này có an bài trận pháp.



Có cổ quái!



Vân Y càng hiếu kì, càng đi tới. Nàng nhanh chóng đến một viện ngô đồng có một cái cây to.



Nhìn cây này, trong đó có vẻ dị thường, nhưng lại không thấy khác thường.



Lúc Vân Y muốn thả khí, dưới tàng cây truyền đến một trận động tĩnh.



Vân Y nghiêng đầu nhìn cây kia nhẹ nhàng di chuyển, từ trong khe hở lộ ra ánh sáng.



Biến hóa này tới quá nhanh, Vân Y thậm chí không kịp phản ứng.



Mà bên kia, trong sân di động, trận pháp cũng đã xảy ra thay đổi.



Vân Y nhất thời cảm thấy cả người lạnh lẽo, rõ ràng là có người muốn đi ra.



Mà hiện tại, trận pháp trong viện không ngừng biến hóa, nàng căn bản không có cách trốn khỏi đây trong thời gian ngắn, mà lại không bị phát hiện.



Cho dù chạy đi, nếu bị phát hiện tung tích, như vậy cố gắng trước đây của nàng đều uổng phí?



Trong lòng có vô số ý niệm trong đầu, nhưng không nghĩ ra cách hoàn mỹ để trốn thoát.



Phía sau, trong sân như có lực đạo, đột nhiên đánh về phía nàng.



Như vậy, nàng sẽ bại lộ sao?