Thiên Tài Khí Phi
Chương 129 :
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Đứng ở trong viện Vân Y đột nhiên nghe được tiếng kêu sợ hãi từ trong phòng truyền ra, trên mặt Vân Y trở nên trắng bệch.
Đây là thanh âm Hồng Mai!
Hồng Mai luôn luôn trầm ổn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì có thể làm cho
nàng luống cuống như thế? Vân Y cảm thấy trong lòng lo lắng, nàng lập
tức muốn lao vào phòng.
Nhưng mới vừa nhấc chân,
đột nhiên bị một người ngăn cản. Vân Y nhìn lại, có thể nhìn thấy đôi
giày màu tím. Khi nhìn lên thì thấy khuôn mặt kia của Kim Tử.
Giờ phút này, khuôn mặt kia mang theo tia cảnh cáo cùng lãnh ý. Ánh mắt sắc bén của Kim Tử nhìn Vân Y, ý tứ kia không cần nói cũng biết.
Vân Y không thể vào, nếu không, Kim Tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vân Y chậm rãi di chuyển ánh mắt, nhìn xuống đất, như đang cân nhắc.
Kim Tử nhìn thấy biểu hiện của Vân Y thì rất vừa lòng, nàng thích kẻ thức
thời, như vậy nàng mới có thể nắm trong tay. Mà chuyện này, cũng là khảo nghiệm của nàng với Vân Y. Nếu Vân Y thông qua khảo nghiệm này, như vậy sau này nàng sẽ dụng tâm bồi dưỡng Vân Y.
Mà lúc này, Vân Y cũng dần dần biết ý đồ của Kim Tử.
Giờ phút này, Vân Y mới phát hiện mình đã sai khi đánh giá Kim Tử vô tình.
Nàng nghĩ Kim Tử ít nhất sẽ nể mặt Phong ca ca của bà ta mà sẽ không
động đến ba bọn họ, nhưng hiện tại nàng đã biết mình rất ngốc, ngốc đến
độ tin tưởng mỗi người đều có cái thiện trong tâm.
Kim Tử có lẽ sẽ có thiện tâm, chỉ cần không chạm đến lợi ích của nàng. Nếu
lợi ích của nàng bị chạm vào, thì cái gì nàng cũng sẽ hi sinh.
Nhưng Vân Y không giống vậy!
Vân Y khẽ cong khóe miệng, lúc Kim Tử nghĩ Vân Y sẽ lui về, Vân Y lại đột
nhiên vọt đi. Trên mặt Kim Tử thần sắc chưa kịp tan đi. Kim Tử bất khả
tư nghị xoay người nhìn Vân Y chạy vọt vào phòng.
Lúc này, trên mặt Kim Tử xuất hiện vẻ dữ tợn. Đây là khiêu chiến với nàng,
từ khi Kim Tử cầm quyền tới giờ, chưa từng có người dám không nhìn nàng, khiêu chiến uy nghiêm của nàng. Vân Y này, không thể giữ!
Mộc Bách Nhiên lo lắng nhìn Vân Y, ánh mắt ôn nhuận phát ra tia sáng.
Vân Y lúc này chỉ muốn nhanh chóng đi xem Hồng Mai cùng Lục Bình thế nào, không lo lắng chuyện khác nữa.
Tuy rằng, nàng biết bây giờ không phải là lúc trở mặt với Kim Tử. Nhưng là, Hồng Mai và Lục Bình như muội muội ruột của nàng, nàng cũng không muốn
các muội ấy gặp chuyện không may. Chuyện lấy thuốc, sau này sẽ nghĩ cách khác.
Nghe động tĩnh, Vân Y không xoay người lại. Trong lòng nàng vẫn giãy dụa,
tay nhẹ nhàng vỗ về Hồng Mai vàLục Bình, cho hai nàng cảm thấy an tâm.
Nhưng ngay cả như vậy, Hồng Mai cùng Lục Bình nghe âm thanh đá cửa, hai người vẫn run run.
Thấy phản ứng của hai người, trong mắt Vân Y lệ khí càng sâu.
Thà làm ngọc vỡ, không vì ngói lành!
Cảm giác được bọn họ đã đến, Vân Y cũng tính toán xong. Cho dù chết, cũng
tuyệt đối không thể để Hồng Mai cùng Lục Bình bị lăng nhục. Nhìn hai
người xinh đẹp như hoa, Vân Y cảm thấy trong lòng áy náy.
Mặc kệ đây là Vân Mộng Vũ, hay là Vân Y xuyên qua, bên người đều không thể
thiếu Hồng Mai cùng Lục Bình làm bạn. Người bạn này đã từng làm Vân Mộng Vũ ấm áp, là ánh sáng trong cuộc sống của Vân Y.
Nếu, còn có cơ hội, nàng nhất định sẽ dùng hết sức bảo hộ hai người.
Chỉ là, nàng còn có thể có cơ hội này sao?
“Vân Y, ngươi thật to gan, không nghe lời ta, tự ý xông tới. Hơn nữa lại đả thương tam thiếu gia.”
Thanh âm Kim Tử mang theo vẻ sắc bén hẳn lên.
Tam thiếu gia? Mộc Văn?
Vân Y nhìn về phía góc tường, giờ phút này đang được thị vệ đỡ dậy, trong mắt có tia ngoan tuyệt.
Mộc Văn, ngươi đáng chết, động đến người của ta!
Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Vân Y, Mộc Văn mạnh mẽ ngẩng
đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Vân Y. Ánh mắt kia mang theo sự
trong sáng, như hiểu rõ thế sự. Loại ánh mắt này, có cảm giác như thánh
hiền.
Vân Y cả kinh, có chút không thể tin được, Mộc
Văn sẽ có loại ánh mắt này. Vân Y không thể tin được, nhìn lại, cũng chỉ thấy Mộc Văn mang vẻ mặt oán độc nhìn mình.
Vân Y nghĩ có lẽ mình đã nhìn nhầm.
Vân Y hung hăng nhìn Mộc Văn, Kim Tử không đợi Vân Y trả lời, phẫn nộ vô cùng, lập tức hạ lệnh.
“Người đâu, đem hai tiện nhân trên giường bán vào kĩ viện cho ta. Về phần Vân
Y, kéo xuống đánh một trăm đại bản, sau đó nhốt vào đại lao.”