Thiên Tài Khí Phi

Chương 131 :

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Vân Y thấy rõ tình huống, đồng tử của nàng đột nhiên co rụt lại, toàn thân khẽ run run.



Làm sao có thể……



Tay nàng chỉ ôm một người, nàng chỉ ôm Hồng Mai. Vậy Lục Bình đâu?



Vân Y nhìn Hồng Mai bây giờ đã rơi lệ đầy mặt, cắn chặt môi dưới, cho dù đã cắn ra máu, cũng không buông ra.



Hồng Mai buộc mình đừng khóc ra tiếng. Nàng sợ khóc, nhưng mất đi muội muội, nàng không thể khống chế cảm xúc của mình.



Vân Y lúc này phi thường hận chính mình, hận mình vì sao lại yếu như vậy, ngay cả người mình để ý cũng không bảo vệ được.



Lục Bình bị cướp đi khi nào?



Chẳng lẽ là khi mình hành hạ Kim Tử, nhưng sao mình không có cảm giác gì. Lúc ấy tâm thần mình phẫn hận chỉ chú ý Kim Tử, chỉ nghĩ mình vẫn ôm Hồng

Mai và Lục Bình.



Mình thật là đáng chết a, làm sao có thể phạm sai lầm này.



Nhìn Hồng Mai nhẫn nhịn, trong mắt Vân Y đầy huyết quang.



Vân Y cảm giác trong cơ thể mình có một ngọn lửa, thiêu cháy ý chí của

mình. Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ánh lửa, nhìn ông

lão đối diện, tựa hồ phải thiêu đốt hắn thành tro.



Ông lão áo xanh bị nàng nhìn trong lòng lạnh run, ánh mắt này thật đáng sợ, là ánh mắt giết người. Người này không thể giữ, nếu không, sẽ gây ra

họa cho Mộc gia.



Trong lòng đã quyết định, hơi thở từ trên người ông

lão thay đổi, từ giấu đi cho tới phóng ra. Hơi thở của hắn từ từ lớn

hơn, làm Vân Y có cảm giác mình sẽ chịu không nổi.



Vân Y cảm giác ngực như có một tảng đá đè lên, làm cho nàng khó có thể hô

hấp. Hơi thở cường đại này làm cho Vân Y có loại cảm giác muốn thần

phục. Nhưng Vân Y không thể thần phục.



Vân Y vẫn

dùng nghị lực ngăn cản, cứ như thế, khóe miệng của Vân Y bắt đầu chảy ra chất lỏng màu đỏ sẫm. Ngay từ đầu chỉ rất ít, càng về sau càng nhiều,

cuối cùng lại hộc máu.



Hồng Mai nhìn Vân Y không

ngừng hộc máu, trong lòng đau xót vạn phần, nhưng không có cách nào

khác. Bây giờ nàng cũng không thể lộn xộn, nếu tiểu thư phân tâm, hậu

quả chỉ sợ sẽ càng thêm nghiêm trọng.



Mà trong mắt

Vân Y tràn đầy quyết tuyệt, nàng vẫn biết Bắc quốc không bình thường,

Bắc quốc có rất nhiều cao thủ. Nhưng nàng vẫn không nghĩ sẽ có cao thủ

như vậy.



Nhưng sự thật trước mặt, nàng không thể không tin.



Bắc quốc cùng Sở quốc khác nhau, tuy rằng Bắc quốc thấp nhất trong thất

quốc, nhưng không có nghĩa là Bắc quốc yếu thế. Trong Bắc quốc có rất

nhiều cao thủ lánh đời, những người này không màn thế sự, chỉ một lòng

theo đuổi võ đạo. Tuy có nhiều cao thủ, nhưng vẫn đứng cuối cùng.



Cho dù những cao thủ đó ra tay, địa vị của Bắc quốc cũng không thay đổi.



Thành lập một quốc gia thì vũ lực là không đủ, nó còn cần nhiều yếu tố khác.



Mà Vân Y gặp phải ông lão này, nhìn hắn đầu đầy tóc bạc, vẻ mặt có nếp

nhăn, tuổi chắc đã vượt qua một trăm. Lão quái vật như vậy, võ công tích lũy càng đáng sợ.



Nhưng lão quái vật như vậy, nếu

không phải họa diệt phủ thì sẽ không xuất hiện. Nhưng, đã có chuyện gì

xảy ra? Sao nàng có thể chọc tới lão quái vật này, Vân Y trong lòng hậm

hực, nhưng nhìn lão quái vật thì vẫn bình tĩnh. Nàng chỉ có thể duy trì

nghị lực, nhưng thân thể cũng đã sắp không duy trì được.



Mà ông lão đối diện, trong lòng có chút buồn bực. Người này, thật sự là

người diệt Mộc gia sao? Lão giả nghi hoặc, nhưng hắn vẫn tin tưởng lời

tiên đoán.



Nhiều năm trước, hắn ngẫu nhiên đến Bồng

Lai đảo gặp bạn tốt, tức là đảo chủ Bồng Lai đảo Minh Huy. Tuy rằng tuổi tác cách xa, nhưng tính tình lại giống, nên trở thành anh em kết nghĩa. Mà Minh Huy võ công tiến bộ thần tốc, biết bói toán, có thể đoán trước

một ít Thiên Cơ.



Khi biết được võ công của Minh Huy, lão giả rất kinh hãi.



Tuổi này, tu vi này, quả nhiên đáng sợ. Nhưng cũng rất là may mắn, dù sao đó cũng là bằng hữu của mình, mà không phải địch nhân. Khi biết được năng

lực của Minh Huy, hắn khẩn cầu bạn tốt bói cho Mộc phủ. Ai ngờ bạn tốt
Thanh âm Vân Y rất thấp, Hồng Mai không nghe rõ ràng, nên lo lắng hỏi. Hồng

Mai nghĩ tiểu thư vừa tỉnh, chắc sẽ khát, nên đi rót nước cho Vân Y.



Vân Y nhìn Hồng Mai bước đến một bức tường trước mặt, sau đó xoay một viên

dạ minh châu trên tường, lập tức có một khe trống mở ra. Hồng Mai đi

vào, chỉ chốc lát cầm một cái chén đi ra.



Hồng Mai cho Vân Y uống nước xong, thân thiết hỏi có uống nữa không.



Nhìn Hồng Mai, Vân Y rất muốn tạ lỗi với Hồng Mai.



Nhưng cuối cùng nàng vẫn chôn ở đáy lòng. Nàng không thể nói, nếu không sẽ

làm Hồng Mai tổn thương. Nàng âm thầm hạ quyết định, nàng nhất định sẽ

vì Lục Bình báo thù. Người làm tổn thương Hồng Mai cùng Lục Bình, nàng

Vân Y nàng nhất định sẽ băm thây vạn đoạn bọn họ. Mộc phủ, nàng nhất

định sẽ làm nó trả giá đại giới.



Vân Y thu hồi cảm xúc, giọng điệu nhu hòa hỏi:“Hồng Mai, sao chúng ta lại ở đây, là ai đã cứu chúng ta?”



Vân Y nhìn nơi đây, cũng không cho rằng là người của Mộc phủ đả thương các

nàng, sau đó lại đưa tới nơi tốt như vậy, còn giúp nàng chữa thương. Vân Y có thể cảm giác được, gân mạch trong cơ thể đang được chữa trị.



Nghe Vân Y hỏi, Hồng Mai nhẹ giọng đáp:“Tiểu thư, nơi này là Bích Thủy sơn

trang, lần này là trang chủ Tư Cảnh Hiên của Bích Thủy sơn trang đã cứu

chúng ta. Hơn nữa mỗi ngày hắn đều chữa trị cho tiểu thư, liên tục bảy

ngày.”



Tư Cảnh Hiên, nghe cái tên này, lòng Vân Y đột nhiên nhảy dựng.



“Tư Cảnh Hiên……”



Vân Y khẽ gọi tên nầy.



Hai người đang nói chuyện, Tư Cảnh Hiên tới, vẫn như cũ là ngân mặt hắc y.



Tư Cảnh Hiên đi vào phòng, nhìn người trên giường đã tỉnh, hơn nữa khí sắc đã tốt hơn, sự lo lắng trong ánh mắt cũng đã dịu đi. Hắn đi đến bên

người Vân Y, ánh mắt lặng lẽ nhìn cả người Vân Y một vòng, sau đó cụp

mắt xuống, hờ hững đứng đó.



Vân Y nhìn Tư Cảnh Hiên

đạm mạc, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nói gì cho phải.

Khóe mắt nhìn Hồng Mai, trong lòng nhớ tới một việc, nên nhìn Hồng Mai

nói:“Hồng Mai, ngươi chiếu cố ta lâu như vậy cũng mệt mỏi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”



Hồng Mai nghe Vân Y nói, liền lẳng lặng lui xuống, nàng biết tiểu thư có việc muốn nói với trang chủ.



Chỉ chốc lát trong phòng chỉ còn Vân Y cùng Tư Cảnh Hiên.



“Tư trang chủ, tại hạ muốn hỏi ngươi một việc.”



Thanh âm Vân Y mang theo nhè nhẹ bi thương, châm chước hỏi.



Nghe Vân Y nói xong, Tư Cảnh Hiên khẽ nâng ánh mắt, nhất thời đôi mắt kia

ánh vào mắt Vân Y. Ánh mắt này không giống Sở Hiên, nhưng lại làm Vân Y

có cảm giác xinh đẹp như mắt hắn.



Nhìn ánh mắt này, trong mắt Vân Y xẹt qua một chút bi thương. Nhưng Vân Y đã bị lời nói của Tư Cảnh Hiên hấp dẫn.



“Mấy ngày nay ta có phái người đi Mộc phủ tìm tin tức của Lục Bình cô nương, nhưng không tra được gì.”



Nghe vậy, Vân Y như bị sét đánh, trái tim như bị dao đâm, đau đớn vô cùng.



Đôi mắt xinh đẹp từ từ dâng nước mắt, hơi nước mênh mông, nháy mắt làm ẩm

ướt lòng Tư Cảnh Hiên. Tư Cảnh Hiên vội giải thích:“Không có tin tức

chính là tin tức tốt, cái này thuyết minh Lục Bình cô nương vẫn có thể

bình an.”



Những lời này của Tư Cảnh Hiên giống như mở ra cửa sổ cho Vân Y.



Đúng vậy, không có tin tức chính là tin tức tốt a.



Bằng không, nếu Lục Bình có việc gì, lấy năng lực của Bích Thủy sơn trang sao có thể điều tra không được?



Như vậy chỉ có một khả năng, có người lặng lẽ đem Lục Bình dấu đi.



Chỉ cần Lục Bình còn sống, như vậy nàng sẽ dốc sức cứu nàng ra.



Khi trong lòng Vân Y tràn đầy chờ mong, bên tai lại truyền đến thanh âm đạm mạc của Tư Cảnh Hiên.



“Còn có một tin tức xấu muốn nói cho ngươi……”