Thiên Tài Khí Phi

Chương 132 :

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


“Còn một tin xấu muốn nói cho ngươi......”



Lúc trong lòng Vân Y tràn đầy chờ mong, thanh âm lạnh lùng của Tư Cảnh Hiên vang lên bên tai. Nghe nói như thế, sắc mặt Vân Y lập tức có chút trắng bệch. Lúc này, thân thể nàng chưa tốt, không có năng lực bảo hộ người

mình để ý, sợ nhất là nghe tin không tốt.



Vân Y có chút run run hỏi: “Là tin tức gì?”



Vân Y rất sợ tin này có liên quan đến Hồng Mai hoặc là Lục Bình, nàng thật sự không chịu nổi.



Tư Cảnh Hiên nói được một nửa, sau đó nhìn thần sắc trên mặt Vân Y. Lúc

nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, trong lòng châm chước nên nói với nàng như thế nào mới không làm nàng đau lòng.



Nhìn sự do dự của Tư Cảnh Hiên, trong lòng Vân Y càng thêm bối rối, ánh mắt khẩn trương nhìn hắn.



Nhìn Vân Y như thế, Tư Cảnh Hiên mở miệng, nhẹ giọng: “Ngày ấy ngươi bị Mộc

gia lão tổ đánh trúng một chưởng, tuy rằng chỉ có ba tầng lực đạo. Nhưng thân thể của ngươi bị thương rất nặng, trong cơ thể lại có một cỗ âm

khí không tiêu tan. Cần vài năm nghỉ ngơi, nếu không về sau sẽ không

sinh con được.”



Tư Cảnh Hiên nói đến đây, trong thanh âm có vẻ run nhè nhẹ. Hắn lo lắng nàng nghe xong sẽ khổ sở, thậm chí

tuyệt vọng. Hắn không cần, hắn biết một nữ tử nếu không sinh con được,

đó là chuyện rất tàn khốc.



Chỉ là, Vân Y không phải nữ tử bình thường.



“Thì ra ngươi nói cái này, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng Hồng Mai cùng Lục Bình có chuyện gì.”



Nghe Tư Cảnh Hiên nói, tuy rằng trong lòng Vân Y có chút buồn. Nhưng so sánh với nỗi lo của nàng thì không sao cả.



Về phần có thể sinh con hay không, bây giờ cũng không quan trọng. Tương

lai của nàng cùng Sở Hiên xa vời, ở cùng nhau thôi cũng rất xa xỉ, sao

có thể hy vọng xa vời được? Hơn nữa, nàng không phải người ở đây, nếu có ngày nàng được quay về. Tuy rằng khả năng rất nhỏ, nàng cũng có chút hy vọng. Nhưng cảm thấy số phận đã được định sẵn. Đến thời cơ, cũng sẽ

được quay về.



Tư Cảnh Hiên vốn nghĩ sẽ thấy trên mặt

Vân Y lộ ra biểu tình khổ sở, nhưng trên mặt Vân Y lại không có. Ngược

lại lúc nghe thấy, trên mặt lại có chút thoải mái, tựa như đây không

phải chuyện lớn. Tuy rằng không biết nàng đang nghĩ gì, trên mặt nàng có chút cô đơn.


cùng Lục Bình, bảo vệ tiểu thư.



Mà bây giờ, tuy rằng

không nhìn thấy Lục Bình, nhưng nghe tiểu thư nói, nàng cảm thấy an tâm. Ngực luôn trống rỗng, giờ phút này cũng nhảy lên.



Vân Y nhẹ nhàng vươn hai tay, ôm Hồng Mai vào lòng, hai người an ủi lẫn nhau, cảm thấy bây giờ yên ổn.



Mà bên kia, một ngõ nhỏ ở trong thành.



Lúc này có một chiếc xe ngựa đi vào ngõ nhỏ, xe ngựa thực bình thường, dùng màn che cũng rất bình thường.



Chỉ chốc lát, xe ngựa ngừng lại ở một căn nhà nhỏ. Một cánh tay trắng noãn đưa ra, cánh tay trắng toát, có dấu hiệu suy nhược.



Cánh tay đưa ra, ngay sau đó người từ trong xe ngựa nhảy xuống, nháy mắt lộ ra khuôn mặt quen thuộc.



Mộc Văn, Mộc phủ tam thiếu gia.



Người này bình thường luôn ở trong phủ, tam thiếu gia ốm yếu bây giờ nên ở

nhà đọc sách. Nhưng lại xuất hiện ở đây, tuy rằng trên mặt vẫn tái nhợt. Nhưng khí chất trên người đã thay đổi.



Mộc văn xuống xe, xa phu lập tức rời đi, Mộc Văn cũng lắc mình đi vào khu nhà dân

này. Ngõ nhỏ lại khôi phục sự im lặng, giống như chưa xảy ra chuyện gì.



Mộc văn đi vào một nhà dân, trước nhà là một cái sân nhỏ xinh. Trong sân có một ít hoa tươi nở rộ.



Nếu cẩn thận cảm giác, tất nhiên có thể cảm thấy xung quanh sân có hơi thở cường đạo, trong viện này có cao thủ bảo hộ.



Mộc Văn đứng trong viện, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, ánh mắt mềm mại, đi đến một gian phòng.



Hắn mở cửa ra, nhìn lục y nữ tử đang vui vẻ ăn điểm tâm, cước bộ liền ngừng.



Khi lục y nữ tử nhìn thấy nam tử, lập tức thủ thế, trừng mắt vào Mộc Văn.



Mộc Văn nhìn như vậy, tâm tình sung sướng. Hắn bỡn cợt nói:“Bên này rất vui vẻ sao? Nếu không hài lòng, ta chuyển qua đây ở với ngươi?”



Nghe nói như thế, lục y nữ tử lập tức đứng dậy, nắm điểm tâm trên bàn chọi qua nam tử.



Nhìn động tác của nữ tử, nam tử vẫn mang nụ cười trong suốt đứng đó, không che giấu.