Thiên Tài Khí Phi

Chương 133 :

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Lục y nữ tử đột nhiên đứng dậy, cầm điểm tâm trên bàn ném vào nam tử.



Nhìn động tác của nàng, nam tử vẫn đứng đó cười yếu ớt mà trong suốt. Phần

điểm tâm đều dính trên người Mộc Văn, làm cho áo trắng trở nên hỗn độn.



Thấy hắn không né không tránh, Lục Bình giật mình sửng sốt. Nàng không nghĩ hắn sẽ như thế, lại đứng im cho nàng ném.



Trong mắt Lục Bình, Mộc Văn là người xấu, không chỉ muốn khi dễ nàng, còn

giam lỏng nàng. Mà người như vậy là người xấu trong mắt Lục Bình, mà bây giờ Lục Bình lại ném vào hắn. Lục Bình nghĩ, nếu để cho cái tên xấu xa

này kiện thì nàng phải làm sao. Nếu người này gây rối nàng nên làm gì

đây, nàng muốn dùng cái chết sao?



Lục Bình nghĩ

nghĩ, cảm thấy có chút đáng sợ, trên trán ra một tầng mồ hôi. Ánh mắt

nàng bối rối nhìn Mộc Văn, chỉ thấy Mộc Văn đứng đó bất động, dùng ánh

mắt vui vẻ nhìn nàng.



Lục Bình bị hắn nhìn trong lòng rất sợ hãi, cứ đứng yên chỗ đó.



Mà Mộc Văn lúc này lại mang tâm tình tốt, hắn lẳng lặng nhìn Lục Bình, nhìn biến hóa trên mặt nàng, cảm thấy rất thú vị.



Một lát sau, thấy tiểu nha đầu giống như bị dọa, muốn khóc, Mộc Văn không

đùa nàng. Mộc Văn lấy khăn tay trong tay áo, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn

trên người. Sau đó đi về phía Lục Bình, mỗi một bước đều đi rất chậm.



Thấy Mộc Văn chậm rãi tới gần, Lục Bình rất sợ hãi. Nhưng nàng sẽ không

khuất phục, sẽ không biểu hiện ra yếu đuối, nàng sẽ không để tiểu thư

mất mặt.



Nghĩ đến tiểu thư, Lục Bình lập tức lại

tràn ngập ý chí chiến đấu. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bất khuất nhìn

Mộc Văn. Mà lúc này Mộc Văn vừa vặn đi đến bên cạnh Lục Bình bị ánh mắt

của nàng làm ngẩn ra. Mộc Văn kinh ngạc, không nghĩ tiểu nha đầu này

thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi còn sợ hãi, sao lại trở nên kiên cường

như vậy. Là cái gì làm cho tiểu nha đầu này thay đổi nhanh như vậy.



Mộc Văn đối với tiểu nha đầu này thật sự là càng ngày càng cảm thấy hứng

thú. Không đúng, phải là đối với đôi tỷ muội song sinh này càng ngày

càng cảm thấy hứng thú.




So với không khí vừa rồi lại khác xa. Lục Bình đã sớm không còn cổ khí thế kia, mà là giống như một con dâu nhỏ đứng đó, cúi đầu.



Mà Mộc Văn cũng đứng đó, không biết nên làm gì.



“Có thể hay không cho ta viết thư cho ca ca, nói cho hắn ta rất bình an, để hắn yên tâm.”



Một lát sau, Lục Bình nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng nói với Mộc Văn.

Lục Bình nói xong, ngẩng đầu lên, mang vẻ mặt chờ mong nhìn Mộc Văn, hy

vọng hắn có thể đồng ý.



“Không được!”



Lục Bình nói xong, thanh âm kiên quyết của Mộc Văn vang lên.



Nghe vậy, thần sắc trên mặt Lục Bình chợt tắt, thần sắc tốt đẹp trong ánh

mắt chợt biến mất. Vốn vừa cảm thấy hắn là chính nhân quân tử, không hại nàng, mới đổi thái độ với hắn. Không nghĩ hắn vẫn như thế. Nàng chỉ

muốn báo bình an với tiểu thư và tỷ tỷ, nàng không đi được. Hắn lại

không chịu, chẳng lẽ hắn muốn bắt mình, để uy hiếp tiểu thư?



Nghĩ lại, thân thể Lục Bình có chút rét run. Nghĩ lại, người này rõ ràng có

mục đích? Hắn không có khả năng vô duyên vô cớ bắt nàng. Về phần Mộc Văn nói là vì ba huynh muội bọn họ, nàng không tin.



Vì thế Lục Bình đầu cũng bắt đầu suy nghĩ, nghĩ hắn có mục đích gì.



Nếu hắn thương tổn tiểu thư hoặc là tỷ tỷ, nên làm gì bây giờ?



Nàng tuyệt đối không cho hắn thực hiện được, nàng tuyệt đối không liên lụy tiểu thư.



Bên này trong đầu Lục Bình hiện lên vô số ý niệm, bên kia Mộc Văn nhìn Lục

Bình đột nhiên không vui, trong lòng lộp bộp một chút.



Có phải hắn làm tiểu nha đầu hiểu lầm gì không, như vậy không tốt.



Lúc Mộc Văn còn muốn nói tiếp, trong tai đột nhiên nghe được thanh âm “phốc phốc”, giống như tiếng chim. Đây là thanh âm gì, hắn nhìn bốn phía,

muốn xem có chuyện gì.



Mà lúc này, sắc mặt Lục Bình có chút trắng bệch, tay hơi run run.