Thiên Tài Khí Phi

Chương 134 :

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Edit: Sunny Út



Nghe được âm thanh quen thuộc, sắc mặt Lục Bình trắng bệch, tay run run.



Âm thanh này, rất quen thuộc.



Âm thanh này rất mỏng manh, nếu không nghe kĩ, sẽ không chú ý.



Nhưng bây giờ sao lại rõ ràng như vậy.



Có lẽ là bởi vì hai người dựa sát nhau quá, có lẽ lúc này phòng khá im

lặng, ngay cả tiếng tim đập cũng nghe thấy, hơn nữa Mộc Văn võ công khá

cao, có thể nghe được.



Lúc này Lục Bình không biết

nên phản ứng như thế nào, nàng nên chạy đến để giấu, hay là làm lơ.

Nhưng khi Lục Bình nâng mắt, nhìn Mộc Văn mang vẻ mặt bí hiểm nhìn mình, Lục Bình lập tức khẩn trương.



Lục Bình mặc dù bên

cạnh Vân Y đã lâu, hơn nữa Vân Y cũng có dạy cho nàng một chút. Nhưng

trong mắt Vân Y, Lục Bình hồn nhiên là điều đáng quý, cho nên Vân Y

không dạy nàng nhiều. Vì vậy tính cách của Lục Bình vẫn không thay đổi.



Mà lúc này nàng lại đụng phải Mộc Văn, vậy thì không có sức phản kháng.



Mộc Văn là loại người nào?



Đó là con mọt sách của Mộc phủ, là người mà Kim Tử và mọi người trong Mộc

phủ không để ý tới. Mọi người đối với hắn không hề e ngại. Ở Mộc phủ,

Mộc Văn này chỉ để làm cảnh, trên thực tế không có uy hiếp gì. Tuy rằng

Mộc Vũ cũng là bình hoa di động nhưng Mộc Vũ có mẫu thân lợi hại, có cậu lợi hại. Cho nên, Mộc Vũ không sợ, sau này hắn có người giúp. Nhưng Mộc Văn lại khác, mặc dù hắn giỏi văn chương, nhưng thành tựu trong tương

lai cũng sẽ không cao. Dù Mộc Văn có đi thi khoa cử, có thể được thành

tích tốt, nhưng không vượt qua được Mộc Bách Nhiên. Cho nên trong ba

thiếu gia của Mộc phủ, địa vị của hắn thấp nhất.



Nhưng tam thiếu gia như vậy, lại thâm tàng bất lộ. Có thể nói, Mộc Văn như

thế, Vân Y cũng không ngờ tới. Đến bây giờ, Vân Y không nghĩ mọi chuyện
Mộc Văn trở lại phòng, tìm giấy, tay viết vài chữ, sau đó dựa theo cách

Lujch Bình chỉ mà gửi thư đi. Không phải hắn không muốn dùng cách khác,

chỉ là căn bản hắn không biết ca ca cùng tỷ tỷ của nàng đang ở đâu.



Ca ca và tỷ tỷ của nàng không biết trốn ở đâu, Kim Tử phát động rất nhiều

thế lực, Nhiếp chính vương cũng tham gia vào, nhưng cũng không tìm ra

manh mối.



Hơn nữa, hắn cũng không muốn đắc tội với người nhà tương lại, cho nên báo bình an là dĩ nhiên.



Mà bên kia, Mộc Văn vừa đi, Lục Bình mang tâm tình vui sướng, cười vui vẻ, lúc này nàng khá thông minh. Về sau, nếu tỷ tỷ nói nàng làm việc không

dùng đầu óc, nàng cũng có thể phản bác lại. Nàng có động tay động chân

trong phong thư kia. Nàng tin tưởng dựa vào sự thông minh của tiểu thư,

nhất định có thể phát hiện bên trong lá thư này có chứa huyền cơ. Lục

Bình đắc ý nghĩ kế hoạch hoàn mỹ của mình, thuận tiện suy nghĩ Mộc Văn

kia khi biết mình bị xỏ mũi, sẽ có biểu tình gì. Càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, tâm tình của Lục Bình trở nên vô cùng tốt. (Út: hix,

tỷ ơi, tỷ bị phát hiện từ lâu rồi, người ta là sói đó tỷ ~~)



Buổi tối, gió hiu hiu thổi, Vân Y ngồi trên bệ cửa, thân mình khẽ dựa vào cửa sổ, một chân đặt ở ngoài cửa sổ đung đưa.



Bởi vì thân thể của Vân Y đã khôi phục một ít, nên không ngủ trên giường

hàn ngọc nữa. Vì thế chuyển ra, ở cạnh phòng Tư Cảnh Hiên.



Lúc được an bài ở đây, trong lòng Vân Y có chút không tự nhiên. Nhưng nàng

cũng không có cách a, chủ nhân người ta yêu cầu như vậy, hơn nữa lại

kiên định. Cho nên, cho dù không muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở

cạnh hắn.



Tối hôm nay, bầu trời cũng không có ánh

trăng, cũng không có sao. Thiên không ảm đạm, giống như Vân Y giờ phút

này tâm tình bình thường. Vân Y dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm.



Giờ phút này, trong mắt Vân Y trong suốt như hồ nước, mang theo một cỗ xa xưa.



Vân Y nhìn thấy Tư Cảnh Hiên ở xa xa, nhất thời có chút ngây ngốc.