Thiên Tài Khí Phi

Chương 138 :

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Nghe Mộc Văn nói, ông lão nhất thời sửng sốt.



“Xú tiểu tử, ngươi không nghĩ cho ta sao? Ta đã lớn tuổi, sắp xuống mồ, nếu không phải sợ ngươi sống cô độc cả quãng đời còn lại như ta, sao ta lại đến đây chứ? Ngươi bắt tỷ muội người ta, ngươi phải biết rằng sau lưng

người ta là bối cảnh lớn. Sau lưng đôi song thai kia lại có hai đại thế

lực là Bích Thủy sơn trang và Thiên Binh các bảo vệ, hôm nay nếu ta

không giúp ngươi, hai bọn họ sẽ dễ dàng đi sao? Vân Y kia rất xem trọng

đôi tỷ muội này, nếu không phải có ta, bọn họ có thể dễ dàng tin chuyện

ngươi bịa ra sao, tất nhiên sẽ mang người đi. Lão gia ta tuổi đã lớn, mà còn phải quan tâm đến ngươi. Nhưng ngươi lại có thái độ này. Ai, ta quá phí công sức rồi.” Nói xong, Cầm ca giả bộ ôm ngực làm bộ dáng đau đớn.



Nhìn hắn như thế, Mộc Văn nhướng mắt lên, bất đắc dĩ nói:“Được rồi, ta phục ngươi rồi.”



Tuy là bất đắc dĩ nhưng không thể không thừa nhận nếu hôm nay không có hắn, vậy mình sẽ không giữ được nha đầu kia.



Mà hắn càng không nghĩ tới Vân Y lại là nữ tử, là Hiên vương phi Vân Mộng

Vũ lẫy lừng của Sở quốc. Mà kì lạ là Vân Y vào Bắc quốc có ý gì? Thật

khó mà biết mục đích của nàng, trong lòng lại cảm thấy nàng sẽ không làm chuyện xấu, nhưng đối với ý đồ của nàng cũng có chút lo lắng.



Nhìn ra tâm tử của hắn, thanh âm thản nhiên của Cầm ca truyền đến, mang theo ý tứ xa xưa, làm Mộc Văn có cảm giác Thiên Cơ không thể tiết lộ.



“Chuyện của nàng ngươi không nên phá hư, đúng lúc thì giúp nàng một tay. Mạng

của nàng là do trời định, làm việc gì cũng có tính toán.”



Có thể làm sư phó nói ra lời này, xem ra Vân Y quả nhiên không phải người

bình thường. Khó trách khi hắn thấy nàng, cảm thấy khí chất khác người.



Kỳ thật, cho dù sư phó không nói, hắn cũng sẽ giúp nàng. Chỉ cần nàng

không làm chuyện thương tổn Bắc quốc, những chuyện khác, hắn sẽ giúp

nàng.



Nhưng, nếu sư phó đã mở miệng, hắn sẽ càng hết sức.



“Vâng, sư phó.”



Sau khi Vân Y cùng Tư Cảnh Hiên trở lại Bích Thủy sơn trang, hai người cũng không nói gì. Hai người đều trở về phòng mình, không nói câu nào.



Hôm sau, Vân Y đem chuyện Lục Bình nói cho Hồng Mai, Hồng Mai cũng nhịn

không được vui mừng mà khóc, trên mặt cũng đã nở nụ cười.



Hai người vui vẻ dùng cơm trưa, chỉ chốc lát Tư Cảnh Hiên phái người đưa

đến một quyển sách. Trên sách có ghi rõ tin tức của quan lại trọng yếu ở Bắc quốc.



Khi vào Bắc quốc, Vân Y cũng nhờ lực lượng Thiên Binh các điều tra về tin tức các quan viên ở Bắc quốc. Tuy rằng

cũng có thành quả. Nhưng không thể so với thế lực của Bích Thủy sơn

trang, Bích Thủy sơn trang là thế lực đứng nhất trong ba thế lực, tổng

bộ này lại ở Bắc quốc. Bởi vậy, Bích Thủy sơn trang đưa tài liệu đó ra

làm Vân Y nể phục.
Vân Y đang lên lầu, bên tai truyền đến tiếng cười nhạo của mọi người, nàng chỉ cười cười, không nói gì.



Duyệt Cầm Hiên là do Cầm ca sáng lập, sau khi Bắc quốc thành lập, được đưa

cho Bắc quốc. Mà vài năm sau, lại càng hoàn thiện Duyệt Cầm Hiên này.



Nơi này có thể xem như là kỳ tích, bởi vì nó có tám tầng, ở thời kì này mà

có như vậy thì đã quá đủ. Ngay cả Vân Y nhìn thấy vậy, cũng rất kinh

ngạc, thật sự là làm người ta ngoài ý muốn. Tại cổ đại lạc hậu này, lại

có thể xây cao như vậy, quả thực là kỳ tích.



Mà Duyệt Cầm hiên này mười lăm hàng tháng đều tổ chức hội trao đổi, để người

thích đánh đàn tụ họp lại tán gẫu một phen. Mà trước cuộc thi khoa cử,

lại càng có lợi.



Nói đến đây, Vân Y không thể không bội phục Bắc quốc, bực tư tưởng này quả là sáng tạo, quả thực giống ở hiện đại đến tám phần.



Nếu không phải Bắc quốc được thành lập sớm, căn cơ còn nông cạn, bởi vậy

lục quốc khác rất chướng mắt Bắc quốc, cho rằng Bắc quốc là nhà giàu mới nổi. Nhưng, Vân Y lại không cho là như vậy, nàng biết Bắc quốc không

tầm thường, một thời gian sau, nhất định sẽ kinh diễm lục quốc.



Cuộc thi này là đem cấp bậc đàn chia thành bảy cấp, mỗi người đều có thể thử khiêu chiến, mỗi một cấp bậc đều tính thêm điểm vào cuộc thi của tháng

sau. Nguyệt Cầm hiên tám tầng, một tầng một cấp bậc, tầng thứ tám lại

rất thần bí, nghe đồn chỉ cần qua bảy cấp là có thể gặp người thần bí

trên tầng tám, mà người này sẽ đáp ứng ngươi một điều kiện.



Vân Y nâng mắt nhìn về phía tầng thứ tám, trong mắt hiện lên tia cứng rắn.



Chậm rãi lên đến tầng thứ bảy, mà người kia cũng đã lui xuống.



Vân Y nhìn cánh cửa trước mắt, nàng đi đến phía trước chậm rãi đẩy cửa ra,

thấy bên trong không có một bóng người, chỉ có một con chim đang đứng

trên bàn.



Nhìn thấy một màn quỷ dị này, Vân Y có cảm giác hỗn độn.



Đây là tình huống gì, giám khảo đâu? Không phải mỗi tầng đều có một giám

khảo sao? Vì sao tầng này lại không có, chỉ có một con chim.



Con chim kia lại không sợ người lạ, lúc này đang dùng một đôi mắt đen nhìn Vân Y.



Con chim này có màu lúc, làm cho người có cảm giác có linh khí. Vân Y nhìn

con chim này, cảm thấy rất là thú vị, nàng nhịn không được đưa tay sờ

nó.



Nhưng khi tay Vân Y gần chạm đến nó, nó lại mở miệng muốn cắn Vân Y.