Thiên Tài Khí Phi
Chương 139 :
Ngày đăng: 09:24 19/04/20
Nhưng khi tay Vân Y gần chạm đến nó, nó lại mở miệng muốn cắn Vân Y.
Vân Y kinh ngạc, lập tức di động thân thể, tránh công kích.
Con chim kia không cắn trúng, lại trở về tư thế cũ. Đôi mắt quỷ dị không hề động đậy. Vân Y rốt cục phát hiện không đúng, con chim này không tức
giận.
Chẳng lẽ?
Vân Y lại cẩn thận nhìn nó, phát hiện màu lông của nó tiên diễm dị thường. Mà cặp mắt đen
nhỏ xinh đẹp, long lanh giống như hồ nước.
Vân Y thử
thăm dò ra vài chiêu xung quanh con chim, phát hiện nó không có phản ứng gì. Xác định ý nghĩ trong lòng, Vân Y kinh ngạc vô cùng.
Nhìn con chim này Vân Y đoán chỉ có ngọc thạch mới có thể khắc ra được, mà
đôi mắt kia được làm từ bảo thạch. Mà vừa rồi nó muốn cắn Vân Y, hẳn là
xung quanh nó có bố trí trận pháp, chỉ cần không có ý tiếp cận nó, tất
nhiên là không bị công kích.
Thấy rõ ràng bản chất
của nó, Vân Y đối với Duyệt Cầm hiên có chút bội phục. Thật sự là không
nghĩ tới bên trong Duyệt Cầm hiên thật đúng là ngọa hổ tàng long a, lại
có cao thủ như vậy.
Như vậy, sao lại bố trí cơ quan như thế?
Đây là tầng thứ bảy, mục đích là muốn thử thách người khác.
Vân Y nghi hoặc nhìn quanh phong, phát hiện phòng này quả thật là trống
không, chỉ có cái bàn và con chim này, còn có chiếc đàn ở cách đó không
xa.
Như vậy huyền cơ ở tầng thứ bảy đều ở chỗ con chim, rốt cục con chim này có quan hệ gì?
Vân Y đứng tại chỗ trầm tư suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra gì. Chỉ cảm thấy
trong đầu mờ mịt, làm Vân Y cảm thấy đáp án rõ ràng ở ngay trước mắt,
giống như rõ ràng đã đến cửa, lại có cảm giác không vào được. Nghĩ không ra, Vân Y nhịn không được lấy tay gõ nhẹ đầu mình, một đạo quang hiện
lên trong đầu Vân Y.
Bỗng nhiên nàng tỉnh táo lại.
Đạo lý đơn giản như vậy làm sao có thể không nghĩ ra?
Đây là thử nghiệm cấp bậc của cầm nghệ, sao mình lại nghĩ nhiều như vậy.
Đánh đàn, tâm tình rất quan trọng, nếu không chuyên tâm, như vậy tiếng
đàn sẽ không hay. Nhiều nhất là kỹ xảo cao siêu, âm đàn lại không tốt
đẹp.
Bởi vậy, nếu là người có tình cảm chân thành,
khi vào phòng, đầu tiên mắt nên nhìn tới cây đàn kia, mà không phải con
Chỉ là, không đợi nàng suy nghĩ, có người đến mời nàng đi gặp mặt Hiên chủ.
Hiên chủ!
Ánh mắt Vân Y sáng ngời, đối với cuộc gặp này chờ mong đã lâu.
Vân Y được một gã sai vặt mời đến Duyệt Cầm hiên tầng thứ tám. Lên cầu
thang tầng thứ tám, trong lòng Vân Y hoảng hốt, nàng biết, mình bước
trên cầu thang này, như vậy cuộc chiến tranh đoạt ở Bắc quốc sẽ chính
thức bắt đầu.
Từ đó, nàng cũng sẽ bị cuốn vào các trận tranh đấu ở Bắc quốc. Chỉ là, có lẽ nàng sớm đã bị quấn vào.
Ánh mắt kiên định, Vân Y thất thần bước đến cửa phòng Hiên chủ.
Người đưa Vân Y lên đã lui xuống, mà Vân Y cũng không gõ cửa, nàng chỉ lẳng
lặng đứng ở ngoài cửa, đợi người ở bên trong lên tiếng.
Nàng biết người ở bên trong biết nàng đã đến, bây giờ nàng phải chờ đợi.
Qua một khắc, bên trong truyền đến thanh âm thản nhiên.
“Vào đi.”
Thanh âm lạnh lùng, trong thanh âm trầm thấp của thiếu niên mang theo một tia bi thương.
Vân Y nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là một cái bình phong màu trắng rất lớn, cơ hồ chia phòng ra làm hai.
Trên bình phong không có họa tiết gì, chỉ dùng chỉ màu xanh buộc vòng quanh, giống như ánh trăng. Quang ảnh kia như mang theo sự cô đơn và tiếc
nuối.
Vân Y đứng bên ngoài bình phong, xuyên thấu qua bình phong có thể thấy bóng dáng màu lam.
Màu lam!
Lại là màu lam!
Ở cảm giác của nàng, màu lam đại biểu là ưu thương, mà thấy quang ảnh
kia, lại lộ ra đau thương sâu sắc. Màu lam kia làm cho tâm hồn nàng có
một ít rung động. Là dạng tình cảm gì làm cho trên người họ tản mát ra
hơi thở bi ai.
Giống nhau toàn thế giới đều từ bỏ hắn.
“Lại đây.”
Thanh âm lạnh lùng kia lại vang lên.
Vân Y đi vào, nhìn thấy bên trong có một thiếu niên mặc y phục mày lam lúc này đang đứng ở cửa sổ, ánh mắt nhìn đi nơi nào.