Thiên Tài Khí Phi

Chương 141 : Án khởi

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Nửa tháng kế tiếp, Vân Y đều sống nhàn nhã ở Bích Thủy trong sơn trang.



Ở trong này đã lâu, Vân Y cũng thích thú với sự yên tĩnh nơi đây. Thật sự là Bích Thủy rất đẹp, phong thanh mà thanh nhã. Mà Tư Cảnh Hiên mấy

ngày nay hình như rất bận, cũng không nhìn thấy hắn. Chuyện này cũng làm cho Vân Y thoải mái một chút. Từ lần trước hắn hôn nàng, nàng cũng sợ

gặp mặt hắn. Có cảm giác hai người sẽ có quan hệ tốt hơn. Mà Vân Y cũng

không nghĩ tới, Tư Cảnh Hiên cứu Vân Y nhiều lần, Vân Y thật sự không

muốn dây dưa với hắn. Nhưng là nếu đi đến bước kia, như vậy Vân Y cũng

sẽ không vì ơn cứu mạng mà trao tình yêu cho hắn.



Bởi vậy, hai người cứ như bây giờ thì tốt, không thấy mặt, không nói lời nào.



Có lẽ, ý nghĩ như vậy thực ích kỷ. Nhưng Tư Cảnh Hiên cũng cho nàng một

cảm giác an toàn, loại cảm giác này, Vân Y không muốn mất đi. Từ khi rời khỏi Sở Hiên, nàng sợ sự cô đơn



Nếu, bọn họ là cùng một người, như vậy tất cả sẽ tốt đẹp.



Chỉ là chuyện này, nàng không dám đi nghiệm chứng, nếu kết quả không như nàng nghĩ. Như vậy, nàng nên làm gì?



Tình chi một chữ, nhất gian nan.



Vân Y cười khổ, không biết nên mở miệng nói như thế nào.



Lúc này, một mình Vân Y ngồi bên hồ, một chân nhẹ nhàng nghịch nước.



Nghĩ nghĩ, trong đầu không tự giác nhớ tới khi ở Sở quốc. Nhớ tới lúc dưới

ánh trăng múa kiếm cùng hắn, nhớ đôi tay ôn nhu của hắn. Nhớ tới sự ấm

áp của hai người khi ngồi trên đôi tiên hạc. Nhớ tới sự rung động của

nàng. Nhớ ở trong rừng cây, khi mình đối mặt với cái chết, lại được hắn

ôm mình thoát khỏi.



Nhớ rất nhiều, rất tốt đẹp, giờ phút này đã trở thành nỗi đau ở trong lòng mình. Đó cũng chính là sự an ủi cho nàng.



Chỉ là, mỗi khi nhớ lại, ngực cũng rất đau. Nhớ đôi mắt ôn nhu của hắn, nhớ cử chỉ của hắn, nhớ hơi thở của hắn.



Đôi mắt nàng đã có chút ươn ướt, Vân Y mạnh mẽ đưa tay, cầm cành liễu ném vào hồ nước, nhìn nó yên lặng trôi nổi trên mặt nước.



Vân Y ngẩng đầu, nhìn lên trời, không cho nước mắt chảy ra.



Không thể khóc, không thể khóc, phải kiên cường. Chỉ cần kiên trì, nỗ lực,

hết thảy đều thành công. Vân Y tự vỗ về mình, không cho mình có cơ hội

yếu đuối.



Lúc cúi mặt xuống, lại trở về một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.



Mà lúc này, một hắc y nam tử cách đó không xa nhìn mọi chuyện bên này,

ngón tay khẽ nắm chặt. Không biết nghĩ cái gì, xoay người lại, dùng

khinh công nhanh chóng rời khỏi đây.



Nửa tháng sau, cuộc thi khoa cử ở Bắc thành sớm đã tấp nập người.



Nhìn biển người, Vân Y có cảm giác như thi vào trường cao đẳng. Ở đây quả

nhiên là oanh động, có tộc trưởng, có xe ngựa, có người, cái gì cũng có.



Những người đi một mình quả thật rất ít, cơ hồ là không có.Vốn Hồng Mai muốn

đi cùng nàng, nhưng nàng cự tuyệt. Nơi này rất loạn, Hồng Mai lại là mỹ

nhân, nếu cho Hồng Mai đi theo, nếu có chuyện gì xảy ra, vậy mình sẽ

phát điên lên mất.



Vân Y một thân áo trắng, nhìn dòng người trước mặt, trong mắt có tia hưng phấn. Nghe nói cuộc thi khoa cử ở Bắc quốc khác với nước khác. Ở đây, không đơn giản chỉ là trong sách

vở. Còn kèm theo sự phân tích về chính sự, ngay cả buôn bán, giao tế

cũng có trong đề thi. Nên, Vân Y đối với chính trị của Bắc quốc rất có

hứng thú, cuộc thi như vậy, chỉ cần không có tham ô gì đó, vậy người

được tuyển chọn sẽ là người rất bất phàm. Như vậy, quan viên ở Bắc quốc

chắc chắn sẽ không như ở Sở quốc.



Cuộc thi này phân

làm ba ngày, gồm quân sự, chính trị, văn hóa, buôn bán, giao tế lễ nghi, kiến thức cơ bản. Như vậy cuộc thi sẽ không lựa chọn người chỉ biết đọc sách. Nói đến cuộc thi, Vân Y không khỏi nhớ tới Mộc phủ tam thiếu gia

Mộc Văn. Không biết cả ngày hắn đọc sách trong phòng, cuối cùng sẽ có

kết quả gì? Nói đến Mộc Văn, Vân Y thật sự có chút nghi ngờ.



Lúc ấy, nàng tận mắt nhìn thấy, Mộc Văn thiếu chút nữa làm bẩn Hồng Mai

cùng Lục Bình. Tuy rằng nhìn qua, Mộc Văn chắc là bị người khác hạ dược. Nhưng vô luận thế nào, thiếu chút nữa hắn làm thương tổn hai muội muội

của nàng. Nhưng ở phương diện khác, hắn cũng là người bị hại mà thôi,

nếu tính sổ với hắn thì không công bằng cho lắm.



Hơn nữa sau đó hắn cũng bị người khác ám sát. Bằng không, nàng cũng không thể tham gia cuộc thi này.



Lúc nghĩ tới chuyện của Mộc Vắn, bên tai lại truyền đến thanh âm khó nghe.

Vừa nghe thanh âm này, Vân Y thầm than, lại gặp người quen, có trò hay

a.



“Nha, không phải Vân Y đây sao? Sao lại không trốn đi, lúc trước truy nã, không phải không tìm thấy người sao? Nói xem,

ngươi trốn trong ổ chuột nào? Sao không trốn cả đời luôn? Bây giờ lệnh

truy nã bị huỷ bỏ, ngươi lại đi quyến rũ người? Đây. Mọi người xem xem,

Vân Y tuy rằng tâm tư ác độc, nhưng bộ dáng lại rất được, nếu ai thích,

chỉ cần ra tiền, đều có thể lĩnh về nhà.”



Mộc Vũ đắc ý nói, sau đó kiêu ngạo cười to.



Mà đi cùng Mộc Vũ có vài công tử hoa lệ, một đám có bộ dáng lỗ mãng a.

Thật đúng là vật họp theo loài. Bằng hữu của Mộc Vũ cũng giống hắn, một

đám người bên cạnh cười phụ họa. Có mấy người lại cười đến dâm đãng, ánh mắt dâm tà không ngừng nhìn nàng. Nhìn ánh mắt bọn họ, Vân Y cảm thấy

buồn nôn. Trong lòng buồn bực, những người này chẳng lẽ không biết lời

họ nói rất ghê tởm sao?



Nên ở trong nhà chứ sao lại ra ngoài làm loạn thế này




Đi thẳng đến hoàng cung Bắc quốc.



Nơi đây khác với Sở quốc, hoàng cung của Sở quốc có một ít tinh xảo. Hòang cung Bắc quốc mang theo không khí trang nghiêm.



Nhìn hoàng cung, lại cảm thấy nó không giống như quốc gia mới thành lập. Như là một quốc gia có lịch sử đã lâu, khắp nơi lộ ra vẻ thần bí.



Vân Y không biết, mình lại có ngày ở một nơi khác. Không lâu về sau, sẽ để lại lịch sử nơi đây.



Đi theo thái giám truyền thánh chỉ tới cửa đại điện, Vân Y dừng lại, đợi thái giám vào bẩm báo.



Chỉ chốc lát, có thái giám ở bên trong cao giọng tuyên nàng đi vàp.



Vân Y cúi đầu, từng bước một vào điện, bước chân từ tốn, tự mang một cỗ khí chất tao nhã.



“Thảo dân Vân Y tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”



Đến giữa đại điện, Vân Y nhấc vạt áo lên, quỳ trên mặt đất.



Khóe mắt Vân Y thấy có rất nhiều đại thần đứng hai bên, một bên chắc là quan văn, một bên chắc là quan võ. Mà ngồi trên quan văn là một người anh

tuấn đầy sức quyến rũ chắc là Nhiếp chính vương Kim Dịch. Mà ngồi trên

quan võ là ai?



Nha, không phải là lão già kia sao?



Đây không phải là lão già lải nhải về Bắc Ngạo Thế khi nàng vừa đến Bắc

quốc sao? Hắn sao lại ở đây? Như vậy hắn là Thổ gia gia Trụ Thổ Hùng.



Thật sự là không nghĩ tới a, một lão già dài dòng như vậy mà lại có thân

phận lớn a. Thổ gia nắm giữ một phần ba quân quyền ở Bắc quốc, người này rất quan trọng.



Vân Y đang nghĩ đến thông tin về Thổ gia gia, phân tích một chút. Ngay lúc này, bên tai vang lên thanh âm đạm mạc của Bắc Dương.



“Hiện Vân Y là tân khoa trạng nguyên, theo lý nên phong làm quan ngũ phẩm.

Nhưng trong khi thi Vân Y biểu hiện xuất sắc, kinh tài tuyệt diễm ai

cũng khen ngợi. Bởi vậy, bây giờ sẽ được nâng lên một bậc. Đặc phong Vân Y làm quan tứ phẩm Bắc thành Phủ Doãn, khâm thử.”



Nghe kết quả như vậy, Vân Y sửng sốt. Trong lòng thầm nghĩ, đây đúng là

chuyện tốt. Bây giờ Vân Y cũng rốt cục biết vì sao quan phục trên người

thật quái lạ, đó là bởi vì quan phục trên người không phải ngũ phẩm mà

là tứ phẩm.



Bắc thành Phủ Doãn, đây là chức quan quan trọng. Nếu làm tốt, tất nhiên sẽ thăng quan rất nhanh. Nhưng nếu làm

không tốt, lại dễ dàng bị xét nhà diệt tộc.



Nhưng Vân Y rất hưng phấn a, nàng thực thích chuyện này.



Mà Mộc Bách Nhiên cùng Mộc Văn đều được phong ở chức võ tướng, đó cũng là chức vị có tiền đồ.



Bất quá đây là sự khác nhau giữa có bối cảnh cùng không có bối cảnh......



Tuy rằng trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt lại bày bộ dáng kính cẩn.



Hôm nay lâm triều, Vân Y cũng chứng kiến lời Bắc Dương nói không có trọng

lượng. Đây là lâm triều sao, quả thực là một mình Kim Dịch độc chiếm.

Trên cơ bản hắn ở đó quyết định, những người khác không có cơ hội lên

tiếng. Mà trong lúc này, thái độ của Thổ gia gia trụ như đang nghiền

ngẫm. Hắn từ đầu tới cuối, tựa hồ không ở trong trạng thái bình thường,

bày ra bộ dáng buồn ngủ.



Bất quá này đó, tạm thời Vân Y không quan tâm. Bây giờ Vân Y cần phải về khách điếm nghỉ ngơi, chuyện khác, từ từ sẽ biết.



Vân Y vui vẻ trở về khách điếm nghỉ ngơi, chuẩn bị ba ngày sau nhận chức.



Ba ngày nay, Vân Y cũng không nhàn rỗi, nàng để ý từng chút về chính trị ở Bắc thành.



Trước mắt, Kim gia, Mộc gia, Thủy gia đều có quan hệ thông gia. Mà Đồng gia

đã muốn rời khỏi chính trị của Bắc quốc, Thổ gia coi như là phe trung

lập. Nhưng nghe đồn, Mộc Vũ sẽ cưới cháu gái của Thổ gia gia Thổ Cũng

Linh.



Như vậy, nhìn qua, quyền lợi của Nhiếp chính

vương Kim Dịch càng bành trướng. Mà sự thật cũng không sai chút nào,

đương kim hoàng thượng Bắc Dương trên cơ bản không có quyền lực gì, trên cơ bản hắn đều mất quyền lực.



Chỉ còn mỗi cái xác hoàng đế mà thôi.



Như vậy, Vân Y phải giúp hắn đoạt lại quyền lực, đoạt lại tình cảm chân

thành, phải từng bước lấy lại quyền lực của Kim Dịch. Đây là chuyện lớn, cần cẩn thận bố trí, tinh tế bày mưu, cuối cùng mới tiêu diệt Kim gia.



Suy nghĩ ba ngày, cũng không có gì rõ ràng, nên xem thủ đoạn của đối phương trước. Dù sao mình vừa nhậm chức, chắc chắn sẽ có người đến mượn sức,

như vậy nàng sẽ coi đây là bước đột phá, từng bước một thực hiện kế

hoạch của nàng, cuối cùng đạt mục đích.



Ba ngày sau, Vân Y chính thức nhậm chức.



Nàng bị kích động nha, mới sáng sớm, phải dậy sớm chuẩn bị rồi ngồi thưởng

trà. Nhưng không có chuyện gì xảy ra, Vân Y buồn bực, Bắc thành này thật sự thái bình như vậy sao? Sao lại không có chuyện gì? Tốt xấu cũng phải xảy ra chút chuyện, như vậy nàng sẽ không chán ngán. Nàng thật sự nhàm

chán sắp mốc meo.



Có lẽ Vân Y cầu nguyện có tác dụng, bên ngoài vang lên một hồi trống. Vừa nghe thanh âm này, Vân Y lập tức

vui vẻ cho thăng đường.



Chỉ là sau khi thăng đường,

nàng biết thế nào là miệng quạ đen. Từ đó về sau, nàng không hy vọng có

ai tìm nàng đến xử lý mọi chuyện nữa, nàng tình nguyện mốc meo......