Thiên Tài Khí Phi

Chương 142 :

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Chỉ là sau khi thăng

đường, nàng biết thế nào là miệng quạ đen. Từ đó về sau, nàng không hy

vọng có ai tìm nàng đến xử lý mọi chuyện nữa, nàng tình nguyện mốc meo,

cũng không quản chuyện hay ho như vậy.



Vân Y truyền lệnh xong, nha dịch liền mang người kia vào.



Mới nhìn người đánh trống minh oan, Vân Y cảm thấy có chút quen mắt, chỉ là nhất thời không nghĩ ra. Vân Y chắc chắn mình đã gặp nàng, có thể là

thoáng nhìn qua, cho nên bây giờ gặp lại có chút quen quen.



Đó là một nữ tử tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc quần áo nha hoàn, trên mặt mang theo thần sắc sợ hãi.



Nữ tử vừa đến, lập tức quỳ trên mặt đất.



“Tham kiến phủ Doãn đại nhân.”



Nhìn nàng như thế, trong lòng Vân Y có dự cảm xấu, cảm thấy hôm nay sẽ có

chuyện. Nhận thấy mình lo lắng, nàng chấn chỉnh sắc mặt, sau đó vỗ bàn,

lớn tiếng nói:“Dưới kia là ai, đánh trống làm gì?”



Tiếng vỗ bàn vang lên, thân thể nha hoàn kia run lên, sau đó khẩn trương

ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Vân Y. Lại nhanh chóng cúi đầu, nói:“Khởi

bẩm đại nhân, nô tỳ là nha hoàn Hoa Sen bên cạnh Nhị phu nhân của Mộc

phủ. Hôm nay nô tỳ tới là có oan tình muốn báo.”



Nghe ba chữ nhị phu nhân này, ánh mắt Vân Y nheo lại, lạnh như băng.



Kim Tử, cùng nàng có liên quan, đây là oan gia ngõ hẹp!



Vân Y mang ánh mắt hưng phấn dị thường, sau đó chuyển sang lạnh lùng, bắn về phía nữ tử đang quỳ, lạnh như băng.



Làm cho nữ tử kia có cảm giác toàn thân lạnh lẽo, trong lòng sinh ra sợ hãi.



Hoa Sen chấn động trong lòng, người này là nam sủng từng được thiếu gia

mang về phủ, mới qua một tháng, mà đã có khí chất như vậy. Nàng hoảng

hốt, hắn giống chủ nhân, trong trẻo nhưng lạnh lùng lỗi lạc, khí chất

cao hoa, nghiêm nghị không thể xâm phạm.



Hoa Sen giấu thần sắc, che đi sự kinh ngạc trong mắt, lại khôi phục bộ dáng sợ hãi, khẩn trương cúi đầu, đợi Vân Y ra lệnh.



Nhìn thấy động tác của nha hoàn, trong mắt Vân Y hiện lên chút trầm tư. Nha

hoàn này không đơn giản, tuyệt đối không phải nha hoàn bình thường. Nàng biết võ công, hơn nữa khí chất trên người lúc sáng lúc tối, có thể xuất thân là sát thủ.



Người như vậy, là nha hoàn bên cạnh Kim Tử, trong mắt Vân Y hiện lên thần sắc lạnh băng. Vô luận như thế

nào, nàng sẽ không bỏ qua cho Kim Tử.



Mà lần này,

mình vừa nhận chức, nha hoàn bên cạnh Kim Tử lại đi kêu oan. Đây là Kim

Tử tự thiêu thân mình sao, hay là có mưu đồ khác.



Bất quá mặc kệ ra sao, Vân Y cũng không e ngại.


Mình không có bối cảnh, lại vô tình đắc tội Tân khoa trạng nguyên sao?



Quan quân kia vốn là muốn làm khó dễ Tân khoa trạng nguyên này, làm Nhiếp

chính vương vui vẻ. Không nghĩ, bây giờ lại bị người này gán tội tạo

phản.



Quan quân kia sắc mặt đỏ hồng, muốn phát tác,

lại không biết phát tác ra sao. Lập tức đứng đó không biết như thế nào

cho phải, hắn rất muốn một chưởng đánh chết Tân khoa trạng nguyên, nhưng lý trí nói cho hắn, bây giờ không phải lúc.



Vân Y

đứng bên cạnh, nói xong những lời này, dùng đôi mắt trong trẻo nhìn quan quân kia. Nhìn sắc mặt của hắn, ánh mắt Vân Y không chớp. Người này ỷ

thế hiếp người, không thể dễ dàng tha cho hắn.



“Lớn mật, ngươi dám mạo phạm Vân đại nhân, lui xuống lĩnh phạt.”



Khi quan quân kia cực kỳ phẫn nộ, trong lòng nghĩ cách đối phó Vân Y, sau lưng truyền đến một thanh âm nho nhã.



Nghe thanh âm như thế, Vân Y khẽ nhướng mày.



Mà quan quân kia sắc mặt lại trắng bệch lui xuống.



Nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng Vân Y nghi hoặc, Nhiếp chính vương thủ

đoạn rất tàn nhẫn sao? Làm hắn khẩn trương như thế. Đúng là, tri nhân

tri diện bất tri tâm a. Nhiếp chính vương này tuấn tú lịch sự, bộ dáng

nho nhã. Nhưng cũng rắp tâm hại người.



Chậc chậc, tốc độ này, làm cho Vân Y đối Kim Dịch lại có cái nhìn khác. Nhiếp chính

vương này không đơn giản a, năng lực rất lớn a.



Quan quân kia vừa đi, không gian lại thoáng đãng hơn.



Nháy mắt, Vân Y đối mặt với người cầm quyền chân chính ở Bắc quốc.



Lúc nhìn thấy Kim Dịch, trong đầu Vân Y nghĩ đến Kim Lãng cổ quái.



Hai cha con này tính tình thật khác nhau, thật khó nghĩ đó là cha con.



Nhưng hai người vẫn có điểm giống nhau, đều mang tâm tư khó dò, là người nguy hiểm đến cực điểm.



Tất nhiên, nàng thật sự không muốn tiếp xúc với họ.



Nhưng không có cách khác, nàng đã bị quấn vào, nhất định phải đối mặt với họ.



“Vân đại nhân, lời nói như châu ngọc, làm cho bổn vương bội phục sâu sắc.

Lần này muội muội của bổn vương bị hại, tin rằng dựa vào sự thông minh

của Vân đại nhân, nhất định có thể cho bổn vương câu trả lời thuyết

phục. Vân đại nhân, không làm cho bổn vương thất vọng chứ?”