Thiên Tài Khí Phi
Chương 144 :
Ngày đăng: 09:24 19/04/20
Đột nhiên khi nhìn vào đôi mắt ấm áp như ngọc, Vân Y chấn động.
Trong ánh mắt đó cất giấu sự cô đơn và mỏi mệt vô cùng.
Nhìn Mộc Bách Nhiên như vậy, Vân Y muốn nói cái gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
Thời gian trôi qua tại bầu không khí im lặng này, âm thanh của Mộc Bách Nhiên lẳng lặng vang lên.
“Đối với Kim Tử, ta có chán ghét, có phẫn nộ, nhưng lại không có hận ý. Năm
đó nàng gả cho nhị thúc, mang theo khí thế bá đạo không ai bì kịp. Mộc
phủ lại chỉ chọn con trưởng làm gia chủ. Nên phụ thân ta mới là gia chủ
của Mộc phủ. Nhưng cũng chỉ là bù nhìn mà thôi, kì thực mọi quyền lực
đều ở trong tay Kim Tử. Kim Tử làm việc xưa nay chỉ dựa vào cảm tính,
chưa bao giờ nghĩ cho người khác. Như tên của tam đệ, Kim Tử thích chữ
Võ, lại mạnh mẽ đoạt đi tên của tam đệ. Nàng xưa nay trân trọng đứa con
bảo bối, người khác không thể đụng vào Mộc Vũ. Mà ta tuy rằng thanh danh bên ngoài, là người đứng đầu bốn vị anh hùng hào kiệt ở Bắc thành,
nhưng ở Mộc gia cũng phải cẩn thận. Tuy rằng đối với Kim Tử ta phẫn nộ.
Nhưng cũng đành chịu, bởi vì nàng chung quy là thê tử duy nhất của nhị
thúc, mẫu thân của nhị đệ ta. Bởi vậy, dù nàng có làm ra chuyện không
thể tha thư, ta cũng không để ý. Ta nói mọi chuyện, không phải muốn
chứng minh cái gì. Chỉ là, Kim Tử đã chết, ta chỉ là muốn nói ra những
lời trong đáy lòng của ta. Mà nàng bị giết, mặc dù ta có cảm giác được
giải thoát. Nhưng là, ta cũng cảm thấy khổ sở. Dù sao nàng đã sớm là
người của Mộc gia. Nay xảy ra chuyện, người Mộc gia tất nhiên rất buồn.
Bởi vậy, Bách Nhiên lại khẩn cầu đại nhân trả lại một công đạo cho thẩm
thẩm. Mà Bách Nhiên tự biết có người nghi ngờ ta, bởi vậy tại hạ sẽ toàn lực phối hợp đại nhân điều tra.”
Không thể nói rõ vì sao, lời nói của Mộc Bách Nhiên vốn hẳn là cảm động lòng người, vì sao
nàng nghe lại có hương vị nhạt nhẽo như nước. Nhưng chuyện này không
quan trọng. Ngay sau đó, Vân Y mất đi cảm giác nghi ngờ. Chỉ còn lại
phán đoán của mình nói cho nàng biết, Mộc Bách Nhiên vô tội.
Vân Y không biết mình có nên tin tưởng hắn không, nhưng không phải cũng
không có lí do không tin hắn sao? Kim Tử là do Mộc Bách Nhiên giết,
không khác gì đang nói nhảm sao?
Vân Y đột nhiên lại cảm thấy buồn cười. Chuyện này mình cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, hết thảy dựa theo chứng cớ là được rồi.
Nhất thời, tâm tình Vân Y thả lỏng rất nhiều. Nàng bắt đầu hỏi về vụ án này.
“Ngươi nói xem ngày Kim Tử quận chúa chết ngươi làm gì, thời gian, nơi ngươi lui tới.”
Mộc Bách Nhiên nói xong, liền lẳng lặng cúi đầu. Khi Vân Y đột nhiên hỏi hắn, hắn khẽ giật mình.
Nghe Vân Y hỏi, Mộc Bách Nhiên vội vàng trả lời:“Ngày hôm qua ta gặp nhị
thẩm ở hoa viên, phát hiện nhị thẩm tinh thần không tốt. Vì thế, hôm nay ta phái người làm một bát canh tẩm bổ, cố ý phái người đưa cho nhị thẩm dùng. Mà ta hôm nay cũng chưa ra khỏi Thanh Tùng viện, luôn ở trong
phòng đọc sách.”
Mùi hoa này thật sự rất nồng, nhưng lại không bị chán ghét, mang theo sự
mát lạnh nhè nhẹ. Giống nhau bên trong không phải thi thể, mà là vật quý hiếm.
Vào phòng, Vân Y tinh tế quan sát gian phòng
này. Vân Y phát hiện gian phòng không có gì thay đổi, vẫn giống như ngày đó nàng nhìn thấy.
Nhìn vết máu đen, Kim Tử nằm trên giường. Tất cả chuyện này đều quỷ dị, lại có vẻ không hiểu.
Hương hoa lan vẫn nồng như vậy, tản mát ra vẻ phong tình.
Mùi?
Vân Y đột nhiên đem lực chú ý chuyển dời đến mùi hoa, cảm thấy kỳ quái.
Vì sao người kia lại chọn loại độc như vậy? Tất nhiên là có ý nghĩa. Tâm
tư Vân Y xoay ngược lại, cũng không nghĩ ra mục đích của người kia.
Trong lúc nhất thời không nghĩ ra mấu chốt, Vân Y đi vào giường, nhìn Kim Tử, cẩn thận nhìn toàn thân của nàng. Nhưng kết quả vẫn không thu hoạch
được gì.
Đột nhiên, Vân Y nhìn thấy trên cổ Kim Tử có một điểm đen. Nếu không nhìn kỹ, thì không thấy.
Vân Y tinh tế quan sát điểm đen kia, cảm thấy có chút quen mắt.
Nếu nhìn quen mắt, vậy nàng đã gặp qua hơn nữa có khả năng biết.
Nhưng đó là cái gì?
Vân Y vẫn không nghĩ ra, bất đắc dĩ, Vân Y về phòng.
Để tiện tra án, Vân Y trực tiếp ở lại phủ.
Nằm ở trên giường Vân Y vẫn ngủ không được, tổng cảm thấy mình đang cách xa chân tướng, không thể vén bức màn đó lên.
Đột nhiên mũi của Vân Y khẽ động, chóp mũi lại có mùi hôi truyền đến. Nháy
mắt buồn bực, Kim Dịch có phải cố ý hay không, cố ý không tu sửa nơi
đây.
Ngày mai tìm một huân hương che dấu mùi này, Vân Y trong lòng yên lặng nghĩ. Sau đó, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc sắp ngủ, Vân Y lại đột nhiên mở mắt, trong mắt tinh quang lưu động.
Che dấu?
Che dấu!