Thiên Tài Khí Phi

Chương 145 :

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Lúc sắp ngủ, Vân Y đột nhiên mở mắt, trong mắt tinh quang lưu động.



Che dấu?



Che dấu!



Đúng, dùng hương hoa lan nồng, có lẽ muốn che dấu mùi hương khác!



Vân Y trong mắt quang hoa lưu chuyển, lập tức đứng dậy thay quần áo, hướng tới Mộc phủ.



Vân Y dùng khinh công, nhanh chóng đi tới Mộc phủ.



Nàng biết, đêm nay nàng đến, có lẽ sẽ đánh rắn động cỏ, thị vệ chắc chắn sẽ

bẩm báo cho Nhiếp chính vương. Nhưng, không còn cách nào khác. Vân Y lo

lắng có rất nhiều chứng cứ sẽ trôi theo thời gian, vậy mất nhiều hơn

được.



Vân Y nhanh chóng vào phòng Kim Tử, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người trên đường.



Đi vào phòng Kim Tử, lại ngửi được mùi hoa lan quen thuộc.



Mùi hoa lan vẫn nồng như cũ, làm cho người ta say mê, làm cho người ta thật sâu mê muội.



Nhưng lúc này Vân Y cũng không bị này mùi hấp dẫn mà chỉ hỏi tác dụng của nó.



Mùi nồng như vậy, chắc chắn muốn che dấu mùi hương khác. Như vậy, mùi bị che dấu là mùi gì?



Vân Y đi đến trước giường, nhìn Kim Tử vẫn ngủ say như cũ, có tư vị nói

không nên lời. Cho dù hận nàng, chán ghét nàng, nhưng giờ phút này cũng

vẫn dùng hết sức lực tìm hung thủ, cho nàng một công đạo.



Có lẽ người cũng đã chết, nói cái gì nữa cũng uổng công.



Nàng ngồi xổm xuống, tinh tế nhìn sắc mặt Kim Tử, quan sát đến điểm đen.



Lúc ánh mắt dừng lại ở điểm đen, ánh mắt Vân Y nheo lại.



Nàng tinh tế nhìn điểm đen kia, đầu chậm rãi tới gần điểm đen kia, đột nhiên chóp mũi có một mùi hoa hấp dẫn nàng.



Đây là mùi thi hoa!



Thi hoa, tên như nghĩa chính là hoa xung quanh thi thể mới có thể sinh trưởng.



Rất nhiều thi thể ở bãi tha ma đều có hoa này, hoa có độc tính nhẹ, ngửi

một chút thì không sao. Nhưng nếu ngửi nhiều, vậy sẽ chết.



Hơn nữa, quan trọng nhất là trước khi chết có đặc thù giống thất đêm hương, trừ bỏ hương vị. Hương hoa lan nồng, thi hoa gay mũi.



Vân Y cả kinh, nếu Kim Tử là trúng độc thi hoa mà chết, như vậy cái này có thể chứng minh Mộc Bách Nhiên không phải hung thủ.


không ngủ được, một mình đứng ở phía trước cửa sổ tự hỏi. Tự hỏi hành

động của mình ở Bắc quốc, mình cần thời gian, cần thời gian tích lũy.



Sau khi thi khoa cử, còn tỷ thí võ nghệ. Kế hoạch của mình là tích tụ một

chút thực lực, sau đó tỷ thí võ nghệ, lại từng bước một đi lên.



Nhưng Kim Tử chết đã làm nhiễu loạn hết cả. Mình vừa vào triều đình Bắc quốc, án tử lại đến, mình nghĩ mình có thể xử lý. Nhưng giờ phút này mới phát hiện, thì ra mình không thể.



Thực lực của Kim Dịch ở Bắc quốc trải rộng, ở rất nhiều nơi. Mà lần này cũng cho thấy, mình

muốn điều tra Hoa Sen, chỉ có thể dùng người của mình, người trong phủ

lại không nghe phân phó. Cho dù nghe, cũng qua loa cho xong.



Vân Y không biết nên làm thế nào, nên giải oan cho Mộc Bách Nhiên, hay tiếp tục ẩn nhẫn, đến cuối cùng lại giải quyết Kim Dịch.



Một buổi tối tự hỏi, Vân Y không biết kết quả.



Hôm sau, lúc Vân Y còn đang suy nghĩ, Nhiếp chính vương cũng cho người truyền Vân Y vào Vương phủ.



Vân Y chắc chắn có liên quan đến Kim Tử, chỉ là mình chưa rõ ràng. Nên đưa ra chứng cớ, hay nên biết thời biết thế, đợi thời cơ.



Vào Kim phủ, có người đến mời Vân Y vào. Vân Y kinh ngạc, sao mình lại bị đưa đến nơi hẻo lánh này.



Người kia mang Vân Y đi chợt dừng lại ở một cửa phòng, sau đó nói một tiếng:“Người muốn gặp Vân đại nhân đang ở trong.”



Nói xong, người kia liền rời đi.



Nhìn người nọ rời đi, Vân Y thầm nghĩ đây là chuyện gì?



Giống như bí mật gặp gỡ.



Kim Dịch này làm cái gì, sao lại mang mình đến đây?



Muốn gặp mình sao lại không đến phủ, hay là gặp ở đại sảnh, sao lại mang mình đến đây, còn ra vẻ thần bí.



Không đúng, Kim Dịch nếu muốn gặp mình, sẽ không làm ra nhiều chuyện như vậy. Trừ phi hắn rảnh rỗi, không có chuyện gì, mới có thể như vậy.



Như vậy, người bên trong không phải Kim Dịch!



Không phải Kim Dịch, người ở trong là ai?



Vân Y nghi hoặc. Ai muốn gặp mình ở đây chứ?



Mình thật sự không quen ai trong phủ Nhiếp chính vương, đó là ai chứ?



Nhìn cửa phòng đóng chặt, Vân Y nghi hoặc, có chút phỏng đoán, không biết có nên vào hay không.



Tổng cảm thấy chuyện hôm nay quá mức quỷ dị, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đi vào.



Vân Y cắn chặt răng, đẩy cửa phòng ra, nhìn bóng dáng đang đưa lưng về phía mình, ngón tay Vân Y cứng đờ, cứ đứng ở cửa, thần sắc không rõ.