Thiên Tài Khí Phi
Chương 146 :
Ngày đăng: 09:24 19/04/20
Vân Y cắn chặt răng,
đẩy cửa phòng, nhìn thấy bóng dáng đưa lưng về phía mình, ngón tay Vân Y cứng đờ, cứ đứng ở cửa, thần sắc không rõ.
Thân ảnh đưa lưng về phía mình, là Mộc Bách Nhiên.
Mộc Bách Nhiên, Vân Y trong lúc nhất thời không biết nên lấy loại thái độ nào đối mặt hắn.
Đôi mắt Vân Y tối lại, nhìn Mộc Bách Nhiên, cũng nghe âm thanh của hắn.
“Ta không có việc gì, Kim Tử là do Hoa Sen giết chết.”
Trong bầu không khí im lặng, lời nói của Mộc Bách Nhiên mang theo độ ấm, trực tiếp làm Vân Y tổn thương.
“Cái gì, làm sao có thể?”
Vân Y không tin, không tin Kim Dịch sẽ khinh địch buông tha cho Mộc Bách Nhiên, buông tha cơ hội này.
Vân Y hỏi xong, hồi lâu cũng không thấy Mộc Bách Nhiên trả lời.
Nàng nâng mắt nhìn về phía Mộc Bách Nhiên, thấy hắn chậm rãi xoay người lại. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, nhìn hắn chậm rãi xoay người lại. Nhưng, Mộc
Bách Nhiên lại ngừng lại.
Vân Y chỉ nhìn được nửa sườn mặt của hắn. Tư thái như vậy, mang theo tia trầm mặc không nói lên lời.
Hắn đã đáp ứng Kim Dịch cái gì sao? Cho nên đổi kết quả như vậy.
Giờ khắc này, Vân Y tình nguyện mình không biết chuyện này, nàng không
thích Mộc Bách Nhiên thỏa hiệp, như vậy làm cho Vân Y có chút buồn.
Giống như sự tin tưởng của mình lại bị giẫm lên.
Trong mắt nàng, Mộc Bách Nhiên là người luôn kiên nghị, vĩnh viễn không thỏa hiệp.
Giờ phút này, Mộc Bách Nhiên thỏa hiệp làm cho Vân Y thất vọng.
Có lẽ là khó có thể tin, Vân Y hờ hững hỏi: “Vì sao?”
Mộc Bách Nhiên không trả lời ngay, vẫn chìm đắm trong thế giới của mình.
Bị bầu không khí im lặng như vậy làm phiền chán, Vân Y cũng nghiêng đầu
đi, không hề nhìn hắn. Nàng chuyển mắt, nhìn về phía cửa sổ, phát hiện
ngoài cửa sổ có một hồ nước. Hồ nước trong suốt, nhẹ nhàng gợn sóng. Tựa hồ, nhìn mặt hồ như vậy, làm cho lòng mình có một tia an ủi.
An tĩnh lại, cẩn thận tự hỏi, nàng bỗng nhiên phát hiện mình tựa hồ có chút cực đoan.
Mộc Bách Nhiên lựa chọn như vậy, tự nhiên có hắn đạo lý. Mỗi người đều có
thứ mình coi trọng, có lẽ hắn cũng vì vật hắn coi trọng mới làm như thế. Một khi đã như vậy, thì mình cần gì phải như thế.
Mộc Bách Nhiên không nói gì, nhưng cũng kiên định gật đầu một cái.
Thấy hắn thừa nhận, Vân Y có chút phiền muộn. Trước đây mình rất tự tin, nói như chém đinh chặt sắt, chỉ cần Hồi sinh thảo. Mục đích của mình vẫn
như vậy, nhưng bây giờ mình lại có cảm giác phụ lại sự tin tưởng của Bắc Dương cùng Mộc Bách Nhiên.
“Là điều kiện gì?”
Nói đến đây, Vân Y rõ ràng cảm thấy ngực mình khẽ đau, rất sợ đáp án này.
Mà tựa hồ biết nàng khẩn trương, hắn ôn ôn nhu nhu cười. Tươi cười như một trận gió mát, phất qua lòng của nàng.
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ muốn ta yên lặng một thời gian mà thôi. Trong
khoảng thời gian này, ta coi như làm khách ở Kim phủ. Như vậy cũng tốt
a, nơi này có ăn có uống, thật tốt a. Chỉ là, lần này khổ cho ngươi. Có
nhiều chuyện phải nhờ ngươi xử lí.”
Mộc Bách Nhiên giống như đang chiếm được tiện nghi, sung sướng nói.
Vân Y nghe, biết Kim Dịch đang giam lỏng hắn. Bởi vì nếu giết hắn, sẽ khiến cho Mộc phủ đối địch, đến lúc đó Mộc phủ sẽ về phía Hoàng thượng, vậy
mất nhiều hơn được.
Nhưng theo hắn nói, lại cảm
thấy không thể tin Kim Dịch. Dù sao Mộc Bách Nhiên cũng rất khó khống
chế, tính tình của hắn hướng ngoại, giống như gió. Nếu không tốt, Kim
Dịch có khả năng sẽ tiền mất tật mang. Bởi vậy giam lỏng Mộc Bách Nhiên, từ từ áp chế Mộc gia là kết quả tốt nhất.
Nhưng kết quả này đối với Mộc Bách Nhiên mà nói, quá tàn nhẫn.
Hắn lại trở thành quân cờ trong trận tranh đoạt quyền lực này, chắc chắn
hắn không muốn. Lấy năng lực của hắn, hắn nên trở thành một quân sư chỉ
đường cho người khác, mà không phải ở đây đợi kết quả cuối cùng.
Nhưng hiện tại lại bất đắc dĩ lựa chọn.
Sau đó Mộc Bách Nhiên giao cho Vân Y một phong mật tín, bên trong có thế lực hắn giúp Bắc Dương nắm trong tay.
Mang theo phong thư rời đi, Vân Y cảm thấy trên vai mình mang trọng trách nặng nề. Nhưng nàng lại không thể cự tuyệt.
Trận chiến này, nàng không thể thất bại, nếu không sẽ không biết ăn nói ra sao với Mộc Bách Nhiên hy sinh bị giam lỏng ở đây.
Trong phòng Mộc Bách Nhiên nhìn Vân Y càng lúc càng xa, ánh mắt khẽ chớp, không đành lòng.
Chỉ là, đây không phải lỗi của hắn, sai là ở chỗ Vân Y không nên bước vào cục diện này!