Thiên Tài Khí Phi

Chương 147 : Yến hội thủy

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Đi khỏi Kim phủ, Vân Y cảm thấy cảm giác của mình khác với lúc vào.



Vuốt trang giấy trong tay áo, Vân Y cảm thấy mình lại nhiệt tình, tin tưởng. Kim Dịch, không bao lâu nữa, nàng sẽ đưa hắn đoàn tụ với Kim Tử.



Trở lại phủ, Vân Y viết một phần báo cáo tra án giao cho Kim Dịch. Nội dung đơn giản là tất cả chứng cớ đều chỉ về phía Mộc Bách Nhiên, cuối cùng

kết quả là Mộc Bách Nhiên có ý định mưu hại Kim Tử quận chúa.



Lúc giao báo cáo này, Vân Y có cảm giác không vui. Vậy là đã xong vụ án thứ nhất, bởi vì theo ý của hắn. Tuy rằng trong lòng cảm thấy có chút hoang vắng, nhưng đây là kết quả không phải sao? Rất nhiều chuyện, tuy rằng

biết, nhưng cũng không thể thay đổi. Có thể làm chỉ là thuận theo nó,

hoặc phải cố gắng, để có thể leo lên được vị trí cao, có thể quyết định

một việc theo ý mình.



Hôm sau, Kim Dịch phái người tuyên đọc thánh chỉ.



Cuối cùng, kết quả vụ án này là do Hoa Sen bên cạnh Kim Tử bất mãn Kim Tử đánh chửi mà hạ độc giết nàng.



Vụ án này cứ như vậy chấm dứt, chấm dứt ngoài dự đoán mọi người.



Sau chuyện này, Vân Y ngoài mặt trở nên nhu thuận. Mà Kim Dịch lại càng

bành trướng, trên triều, chỉ cần Kim Dịch nói, cho dù bị người khác phản đối, cuối cùng cũng thành thánh chỉ.



Mà Bắc Dương

lại càng trầm mặc, mỗi lần vào triều, cơ bản cũng không lên tiếng. Tất

cả, làm cho quyền lực của Kim Dịch nghiễm nhiên đạt tới cực hạn. Hắn

nghiễm nhiên có quyền lực ngang Hoàng thượng, mang tư thế của Hoàng đế.



Kim Dịch cái gì cũng làm, chỉ thiếu mỗi tạo phản xưng đế.



Vân Y vào triều cũng không lên tiếng, làm việc vô cùng cẩn thận. Kim Dịch

thấy vậy nghĩ nàng thỏa hiệp, Kim Dịch đoán Vân Y vì chuyện của Mộc Bách Nhiên nên đã giác ngộ. Biết kết cục đối đầu với hắn, cho nên bắt đầu

thuận theo.



Nhưng sự thật chỉ có Vân Y tự biết mình ra sao?



Sự thật là, Vân Y bề bộn nhiều việc, gần đây nàng thật sự bề bộn nhiều việc.



Nàng vội vàng lặng lẽ điều ngân lượng ở Sở quốc, bởi vì bây giờ nàng rất cần bạc. Bây giờ, nàng phải lặng lẽ hối lộ quan viên, bởi vì đây là cách

nhanh nhất.



Vốn nàng cũng không muốn dùng cách này,

nhưng tất cả là do Kim Dịch áp bức. Cho nên muốn dùng trí từ từ để mưu

tính thì không thích hợp, hơn nữa Kim Dịch gần đây đã có dã tâm lớn,

cũng có lẽ sắp muốn tạo phản. Như vậy nàng sẽ chịu thiệt, tới lúc đó như là lấy trứng chọi đá.



Bởi vậy, cách nhanh nhất là mua chuộc người của Kim Dịch. Mà muốn mua chuộc, cách nhanh nhất là dùng tiền.



Đôi khi, có tiền có thể sử quỷ thôi ma, những lời này cũng có đạo lý. Những người đi theo Kim Dịch, chắc chắn là vì quyền lực về sau, cuộc sống khá giả.



Bởi vậy, lần này Vân Y bí mật điều ngân lượng của Thiên Binh các.



May mắn Thiên Binh các không thiếu tiền, lúc trước đoạt được quốc khố của

Sở quốc từ tay Sở Minh An có rất nhiều vật vô giá a. Bởi vậy, Vân Y bây

giờ không thiếu tiền, chỉ thiếu thời gian.



Nàng chờ được, độc của Sở Hiên không thể chờ. Hơn nữa lấy vị thuốc này cũng chưa đủ, còn thiếu sinh mệnh chi hoa.



Sinh mệnh chi hoa, không biết đang ở đâu?



Quên đi, tới đâu tính tới đó. Bây giờ bắt Kim Dịch trước, sau đó lấy Hồi sinh thảo, cuối cùng lại đi tìm sinh mệnh chi hoa.



Bây giờ đã có chút ngân lượng chuyển vào Bắc quốc, tiếp theo nên dụ dỗ quan viên, cho bọn họ lấy tiền, sau đó quy thuận, tới thời cơ làm cho Kim

Dịch một đao trí mạng.



Kỳ thật, Vân Y cũng có nghĩ

tới dùng tiền là cách nhanh nhất. Nhưng lúc trước Vân Y vừa tới Bắc
Kim Lãng, con của Kim Dịch.



Người ở trường thi, vẫn ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng. Gần đây có nhiều

việc, nàng đã sớm quên chuyện này, cũng quên người này. Nhưng bây giờ

lại gặp được hắn, Vân Y chỉ cảm thấy không tốt. Người như thế, như độc

xà, làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo.



Trên hồng bào của hắn thêu đầy Mạn châu sa hoa, nhìn hoa văn trên y phục, ánh mắt Vân Y chợt lóe.



Loài hoa quen thuộc, gợi lên tình cảm đau xót của Vân Y.



Đôi mắt nàng hiện lên vẻ phiền muộn, khẽ nhắm mắt, bỏ qua Kim Lãng.



Mà Kim Lãng thấy Vân Y không nhìn mình, hắn cảm thấy trong lòng rầu rĩ không vui, đổ hoảng.



Không biết vì sao từ ngày ấy, sau khi Kim Lãng coi thi về, lại khó có thể quên bóng dáng ấy. Nam tử có hơi thở như thanh liên.



Nếu thích, như vậy cho vào phủ là được. Nhưng cảm giác này quá mức mãnh

liệt, bởi vậy Kim Lãng vẫn bắt buộc mình không cần để ý hắn. Bởi vì quá

mức để ý không phải là chuyện tốt. Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược

lại. Càng muốn quên, trong đầu lại càng nhớ rõ ràng.



Bị cảm xúc phức tạp tra tấn lúc lâu, Kim Lãng nghĩ, nếu đã gặp lại, hắn sẽ chiếu cố tốt cho hắn.



Mà nay gặp lại, nhưng hắn lại không nhìn mình. Xem ra không cho hắn thấy, hắn không biết mình lợi hại.



Ánh mắt Kim Lãng híp lại, chứa một ánh sáng lạnh, sắc bén bắn về phía Vân Y.



Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thế nhưng Vân Y cũng có thể cảm nhận ánh

mắt mãnh liệt của hắn. Vân Y bất đắc dĩ phục hồi tinh thần lại, trong

lòng bất mãn, hắn muốn làm gì a?



Hắn rảnh lắm sao?

Thật sự rất muốn tìm người giết hắn, để khỏi chướng mắt. Nhưng bây giờ

động đến hắn vẫn không thích hợp. Vài quan viên chết, Kim Dịch cũng

không để ý. Nhưng nếu con chết, Kim Dịch chắc chắn sẽ điều tra. Như vậy, thật không ổn.



Đôi khi, mình cũng muốn rút kiếm đi

Kim phủ trực tiếp giết Kim Dịch, như vậy có thể bớt lo. Nhưng Kim Dịch

võ công cao cường, hơn nữa ám vệ quanh người vô số, không phải dễ dàng

động vào.



Nhẫn nại, chỉ cần nhẫn nại thêm một thời gian nữa thì tốt rồi.



Tất cả đều sẽ qua đi, mây đen sẽ tan, ánh sáng sẽ lại soi sáng.



Vân Y mang thần sắc bình tĩnh, nhưng sâu trong mắt lại thật sự chờ mong.



Mà Kim Lãng cho dù dùng ánh mắt như vậy nhìn Vân Y, nhưng vẫn không được Vân Y đáp lại.



Kim Lãng thầm hận trong lòng, chút nữa sẽ cho hắn đẹp mặt.



Chỉ là quan tứ phẩm, lại bị phụ vương chán ghét, nên phủ phục dưới chân hắn mới đúng. Lại dám hờ hững với hắn.



Nhiếp chính vương ngồi vào chỗ của mình, yến hội bắt đầu.



Đầu tiên là màn biểu diễn ca múa, trong lúc biểu diễn, Kim Lãng thỉnh

thoảng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá Vân Y, làm Vân Y nổi da gà.



Mà Kim Dịch tựa hồ cũng phát hiện, nhìn về phía Vân Y. Đột nhiên gọi thái

giám bên cạnh, nói mấy câu bên tai. Thái giám nghe xong, gật đầu, sau đó lại cẩn thận nhìn về phía Vân Y.



Vân Y không hiểu gì mà vẫn ngồi đó, thật sự là phiền toái lại tới nữa......