Thiên Tài Khí Phi
Chương 148 : Diệt sát
Ngày đăng: 09:24 19/04/20
Edit: Sunny Út
Vân Y mạc danh kỳ diệu ngồi ở chỗ kia, thật sự là phiền toái lại tới nữa......
Chắc chắn không có chuyện tốt, hai cha con này thật là có đức hạnh, không cho người khác sống yên.
Vân Y buồn bực ngồi ở kia, cùng đợi chuyện sắp xảy ra với mình. Nhưng giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ca múa xong, thái giám tuyên bố, các thiên kim tiểu thư có thể hiến nghệ biểu diễn.
Lời này vừa nói xong, các khuê tú đều rất hưng phấn. Bởi vì, cha con Kim
Dịch đều có bộ dáng bất phàm, hơn nữa thân phận cao quý, nắm quyền cao,
bất luận được người nào ưu ái đều là chuyện tốt a. Tuy rằng Kim Dịch
cùng Kim Lãng mang thanh danh không tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến
tâm tư của các nàng. Không có cách nào, nam nhân cổ đại mấy ai mà không
háo sắc. Hơn nữa cho dù xuất sắc như Mộc Bách Nhiên, cuối cùng lại có
kết cục như vậy. Cho nên trong mắt nữ tử, chi bằng tìm nam tử có quyền
thế thì càng an tâm.
Bởi vậy một đám nữ tử hưng phấn đòi hiến nghệ.
Tiếp theo các nữ tử lên đài, dùng hết năng lực biểu hiện.
Nhìn các nàng biểu diễn, Vân Y không thấy có gì mới, quay đi quay lại cũng
chỉ có vậy. Không phải khiêu vũ thì đánh đàn, ngẫu nhiên lại thổi tiêu.
Hoạt động ở cổ đại quá ít, khó trách khi không có chuyện gì thì đi tính kế người khác.
Biểu diễn vẫn đang tiến hành, đa số nam tử đều chăm chú, trong ánh mắt ngẫu
nhiên có sự tham lam. Nhưng nhìn thấy Kim Dịch đang ngồi, ánh mắt vội
thu lại.
Nhìn bọn họ xem say sưa như thế, Vân Y thật
không biết nói gì. Một đám kia không biết đang làm cái gì, cầm nghệ, chỉ động ngón tay, không có ý cảnh. Bất quá, coi như là đàn gảy tai trâu,
cũng không ai thưởng thức. Bọn quan viên này chỉ xem nữ tử bộ dạng có
đẹp hay không, cái khác bọn họ cũng không chú trọng. Bởi vậy, cũng có
thể nói ở trên ra sức biểu diễn, phía dưới cũng coi như là cao hứng.
Nhìn chiếc đàn kia, Vân Y lại nhớ tới tiếng đàn của Thủy Nhu ở Quỳnh Hoa
yến. Đơn thuần như vậy, đến nay vẫn là có một không hai. Cũng chỉ có nữ
tử tốt đẹp như Thủy Nhu mới có thể làm cho tiếng đàn có sinh lực. Mang
theo hơi thở tự nhiên thanh khiết, làm cho người ta nghe vào lòng, toàn
thân thả lỏng.
Chỉ là không biết, có cơ hội nghe lại tiếng đàn đó hay không.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Vân Y khẽ chuyển động, thấy được đôi mắt tinh
thuần kia. Đôi mắt ấy cũng đang nhìn mình, tràn đầy thiện ý.
Thủy Nhu mỉm cười, tuy rằng trên mặt nàng không có biểu hiện gì. Nhưng Vân Y biết nàng đang cười, dùng ánh mắt thiện ý nhìn mình.
Nàng nhận ra mình.
Kỳ thật ngẫm lại cũng có thể hiểu được, đôi khi càng là người tinh thuần thì càng không nhìn thấu.
Mà Thủy Nhu như nữ thần, mang theo một thân thanh thuần hiền lành đi vào
nhân gian. Vô luận ở đâu, đều khó mà chịu được sự ô nhiễm.
Mà Kim Dịch là người tay dính đầy máu, càng thêm khát vọng nàng. Bởi vì
bọn họ đen tối, sợ hãi âm mưu. Có lẽ, Kim Dịch cũng vì đôi mắt của Thủy
Nhu mà lạc đi. Dù sao, người như Thủy Nhu, khó ai có thể cự tuyệt.
Nhìn Thủy Nhu, đôi mắt Vân Y cũng mang ý cười. Nhu muốn nói, nàng sẽ giúp nàng.
Bắc Dương, chính là người Thủy Nhu chờ mong.
Vân Y có thể cảm giác, tuy rằng Bắc Dương không liếc mắt nhìn Thùy Nhu.
Nhưng tâm thần của hắn đều ở trên người Thủy Nhu. Bắc Dương, như một đứa trẻ mới lớn cô độc và u buồn.
Đúng, một đứa trẻ, một đứa trẻ mới lớn.
Mà Thủy Nhu lại là một tiểu cô nương nhà bên, hai người thanh mai trúc mã, chưa từng nghĩ sẽ có ngày đen tối như vậy.
Nhưng ngày đó đã tới, đột nhiên như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp.
Vân Y không tự giác nhớ tới chuyện của Bắc Dương cùng Thủy Nhu, chuyện này là do Mộc Bách Nhiên nói với nàng.
Đến tận đây, nàng mới biết, một đoạn tình yêu cũng đủ làm cho người ta hạnh phúc.
Bắc Dương, đứa con duy nhất của Bắc Ngạo Thế. Bắc Ngạo Thế có rất nhiều nữ
nhi, nhưng chỉ có một đứa con trai, bởi vậy từ nhỏ tuy rằng được sủng
ái, nhưng cũng không cưng chiều, vẫn bồi dưỡng Bắc Dương thành một thái
tử vĩ đại. Văn thao võ lược, mọi thứ tinh thông. Bắc Dương, là kiêu
ngạo, là ánh mặt trời.
Thủy Nhu, là cháu đích tôn của Thủy gia. Bởi vì Thủy gia nữ nhi rất ít, bởi vậy Thủy Nhu cũng là trân bảo.
Ánh mắt vừa động, Kim Lãng mạnh mẽ muốn đánh về phía Vân Y.
Nhìn hành động của Kim Lãng, Vân Y nổi giận.
Thật sự là càng ngày càng quá đáng, tuy rằng tạm thời không động đến Kim Dịch. Nhưng động vào hắn vẫn có thể.
Vốn đang muốn cho Kim Lãng sống thêm ít ngày, nhưng hiện tại xem ra hắn sợ hắn quá thoải mái.
Thật sự là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa vẫn xông tới.
Kim Lãng này quả thực ngại mệnh quá dài.
Tay Vân Y như một cái trảo, nhanh chóng đánh tới Kim Lãng.
Vốn nghĩ sẽ bắt được con mồi, giờ phút này nó lại giơ móng vuốt đáp trả
lại. Kim Lãng nhất thời cảm thấy trò chơi này càng có ý tứ, nên muốn
chơi với hắn một chút, vừa vặn có thể thuần phục dã tính, về sau mới
thuận theo được.
Chỉ tiếc, Kim Lãng sai rồi, hoàn toàn sai.
Vân Y không chỉ mang theo móng vuốt. Mà còn là con cọp mẹ, lực sát thương tuyệt đối không thể khinh thường.
Trảo ấn rất nhanh tung bay, xuất ra nhiều chiêu.
Kim Lãng sắc mặt từ kinh ngạc đến trắng bệch, trong nháy mắt trực tiếp biến thành tro tàn.
Cường, thật mạnh!
Kim Lãng kinh ngạc, khiếp sợ, run run.
Vân Y làm sao có thể mạnh như vậy, có chút bất khả tư nghị.
Kình khí giàn giụa, Kim Lãng cảm thấy nội lực toàn thân bắt đầu quay cuồng.
Kim Lãng cảm thấy nội lực của mình căn bản duy trì không được bao lâu,
như vậy mình chắc chắn sẽ chết.
Vì thế, Kim Lãng nói nhanh với Vân Y:“Vân Y, ngươi muốn làm cái gì, mau dừng tay, chuyện cũ ta sẽ bỏ qua.”
“Chê cười, chuyện cũ sẽ bỏ qua? Vậy ngươi cũng phải hỏi ta có đáp ứng hay
không mới đúng?” Thanh âm Vân Y vang lên, mang theo một tia khinh miệt.
Kim Lãng nghe vậy, nhất thời khí huyết dâng lên, muốn giết chết hắn.
Nhưng Kim Lãng cũng chỉ có ý nghĩ này. Bởi vì Vân Y thế công càng ngày càng
sắc bén, từ trước đến nay chưa từng có, làm cho Kim Lãng chịu thua.
Trên người Kim Lãng có nhiều chỗ bị thương, toàn thân đều là máu. Có chút dọa người.
Kim Lãng bây giờ rất thê thảm, bị Vân Y đánh cho không hề động đậy a.
Mà Vân Y nếu đã ra tay, sẽ không dừng tay. Hôm nay là do hắn tự dâng đến
cửa. Bởi vậy, hôm nay Vân Y tuyệt đối sẽ không nương tay.
Chiêu chiêu tàn nhẫn, Kim Lãng cố gắng chống đỡ.
Đánh nhau, trong mắt Kim Lãng hiện lên vẻ lo lắng, trên người đột nhiên bộc phát ra nội lực cường đại.
Rốt cục cũng phát ra!
Vân Y biết, Kim Lãng là con của Kim Dịch, làm sao có thể không bảo vệ hắn.
Kim Lãng vẫn không ra thủ đoạn gì, chỉ dựa vào võ công của hắn mà chống
đỡ, điều này làm cho Vân Y có chút ưu thương.
Nếu Kim Lãng âm thầm dùng thủ đoạn truyền đến Kim Dịch, vậy sẽ không ổn. Bởi
vậy, Vân Y tuy rằng luôn công kích Kim Lãng, nhưng cũng ngầm quan sát
hắn. Chuẩn bị cho tình huống phát sinh.
Nhân lúc thần không biết quỷ không hay, Vân Y liền âm thầm hạ ám hiệu, bên ngoài có ba cao thủ Đoạt Hồn lâu đang chờ.
Lúc lực đạo mãnh liệt, Vân Y ngừng lại.
Mà Kim Lãng bị trúng chiêu kia, miệng cũng phun ra một búng máu. Máu nhiễm đỏ y phục của hắn. Màu đỏ yêu dị, tiên diễm dị thường
Ánh mắt của Kim Lãng điên cuồng, miệng đầy máu. Kim Lãng không ngừng dùng
nội lực trong cơ thể để chống lại nàng. Miệng hắn không ngừng phun ra
một búng máu, máu lập tức nhiễm đầy cỗ kiệu. Nơi nơi đều là màu đỏ, một
mảnh đỏ tươi, mang theo tia dứt khoát điên cuồng.
Tựa hồ phun ra cỗ máu cuối cùng, Kim Lãng lộ ra tia dữ tợn, Kim Lãng nhìn
Vân Y ánh mắt mang theo vẻ dữ tợn, thề muốn dẫn Vân Y cùng nhau xuống
địa ngục.
Tiếp theo, bên trong kiệu bộc phát ra kinh thiên động địa thanh âm......