Thiên Tài Khí Phi

Chương 155 : Giải quyết (2)

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Chủ trì chùa Minh Nguyệt cầm kéo, chuẩn bị lấy đi ba ngàn sợi tóc của Thủy Nhu.



“Không, Nhu nhi không được......”



Lúc chiếc kéo vừa chạm vào tóc nàng, một thanh âm đau xót truyền đến.



Nghe thế, môi Thủy Nhu run run, nhưng thân thể vẫn quỳ nơi đó.



Chủ trì sư thái thấy có người đến, nên ôn hòa nói:“Thí chủ giải quyết việc thế tục trước rồi nói sau.”



Nghe nói như thế, Thủy Nhu im lặng gật đầu.



Nhìn Thủy Nhu gật đầu, chủ trì sư thái lặng lẽ lui xuống.



Lúc này, chỉ còn Bắc Dương cùng Thủy Nhu.



“Nhu nhi, không được, không được......”



Bắc Dương không biết nói gì, chỉ nói không được liên tục.



Nghe thanh âm của Bắc Dương, Thủy Nhu đau xót. Nhưng vẫn bị nàng chôn sâu ở đáy lòng.



Có thứ, mất đi chính là vĩnh viễn.



Cho dù thay đổi ra sao, cũng không thể quay lại như trước.



Nàng chưa từng hoài nghi tình yêu của Bắc Dương, nhưng tình yêu này quá sâu đậm, nàng không dám nhận.



“Dương Dương, ngươi là đế vương, đế vương!”



Thanh âm Thủy Nhu vang lên, như bóp chặt lòng của Bắc Dương, làm cho hắn cảm thấy hô hấp khó khăn.



“Dương nhi, nhất định phải bảo vệ Bắc quốc, làm cho nó huy hoàng, làm cho nó không ngã ở Thất quốc.”



Lời nói của phụ thân lại hiện lên, làm Bắc Dương khó có thể quên.



Hắn là đế vương, trách nhiệm của hắn.



Thủy Nhu từng là vương phi Nhiếp chính vương, đây là chuyện không thể thay đổi.



Chỉ là, Bắc Dương không buông tay được.



“Ta không cần, Nhu nhi, ta chỉ để ý nàng.”



Bắc Dương nhắm mắt, miệng nói ra những lời sâu đậm.



Nghe thế, Thủy Nhu rốt cục nhịn không được rơi lệ.



Chỉ cần có câu này, cả đời nàng trả giá cùng chờ đợi coi như là đáng giá.



“Dương Dương, ta vĩnh viễn yêu chàng, bất cứ lúc nào nơi nào.” Thanh âm Thủy


Vân Y rối rắm, nhưng nhìn Lục Bình tốt hơn so với trước kia, Vân Y không nói được gì.



Vì thế trong khi Lục Bình cằn nhằn, Vân Y hỏi rõ ràng chuyện đã xảy ra.



Thì ra Mộc Văn coi trọng tỷ muội họ, sau đó nhờ Kim Tử cùng Mộc Bách Nhiên liên thủ để biết mặt Hồng Mai cùng Lục Bình.



Tuy rằng đối với quá trình của bọn họ, Vân Y cảm thấy run rẩy khóe miệng.

Nhưng thấy Lục Bình đỏ mặt, Vân Y vẫn nuốt lời mình nói xuống.



Sau đó, mọi chuyện cứ phát triển theo tự nhiên.



Mộc Văn mang Lục Bình đi. Tận lực săn sóc cẩn thận, thâm tình này làm cho

Lục Bình cảm động. Cứ như vậy, Lục Bình lặng lẽ đem mình bán đi.



Nhìn Lục Bình mang dáng vẻ hạnh phúc, Vân Y thật sự không biết nên nói gì.



Cuối cùng, khi Vân Y mang Hồng Mai đến. Hồng Mai nhìn thấy Mộc Văn, sắc mặt

cũng giống Lục Bình. Vì thế, Vân Y không khỏi cảm thán vận mệnh thần kỳ.



Tuy rằng nhìn bộ dáng ốm yếu của Mộc Văn, trong lòng rất bất mãn. Nhưng vì

hai tỷ muội thích, Vân Y cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.



Mà hành vi của Mộc Văn lại làm cho nàng vừa lòng, khi biết nàng phải rời

khỏi Bắc quốc, lại nguyện ý cùng nhau rời đi. Nhìn Mộc Văn như thế, Vân Y không khỏi đánh giá lại hắn.



Chuyện của Hồng Mai cùng Lục Bình coi như đã xong, lòng nàng cũng đã thả lỏng hơn.



Dù sao, nếu sau này mình có chuyện gì, Hồng Mai cùng Lục Bình vẫn có người chiếu cố. Nghĩ như vậy, Vân Y nhìn về phía Mộc Văn ánh mắt trở nên nhu

hòa.



Cuối cùng, ở Bắc quốc Vân Y lưu luyến nhất là Bích Thủy sơn trang.



Tư Cảnh Hiên, người luôn mang mặt nạ, luôn một thân hắc y.



Đối với hắn, Vân Y không thể nói rõ cảm giác của mình, chỉ cảm thấy hắn rất quen thuộc.



Trong lòng luôn nghĩ, hắn có phải là Sở Hiên hay không?



Chỉ là, trước đây bận rộn, nàng không có tâm tư đi điều tra, bởi vậy chuyện này cũng không hiểu rõ. Nhưng bây giờ mọi việc đã xong. Vân Y không

khỏi nhớ tới lần đó được hắn cứu.



Còn có, đêm rung động, nụ hôn triền miên.



Tình cảm đó, Vân Y cảm thấy hai mắt dâng lên một cỗ hơi nước, làm cho nàng mông lung.



Vân Y ở Bích Thủy trong sơn trang, nhưng rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng kia. Trong lòng chỉ cảm thấy mất mát.



Xoay người, Vân Y rời khỏi Bích Thủy sơn trang, không nhìn Bích Thủy sơn trang thêm một lần nào nữa.