Thiên Tài Khí Phi

Chương 156 : Gặp lại Sở Dạ

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Edit: Sunny Út



Thất quốc thi đấu tồn tại đã lâu, lưu truyền cũng được ngàn năm.



Nghe đồn ngàn năm trước, có một thánh nhân cử hành cuộc thi lần đầu tiên.

Sau đó có quốc gia ra đời. Cũng bởi vì như thế, loạn thế cũng đã không

còn.



Tuy rằng sau này các quốc gia không còn loạn

lạc, nhưng tập tục này vẫn được lưu truyền. Mà lần này thất quốc thi

đấu, có Nguyệt Thần cư nhúng tay vào, càng có vẻ long trọng phi thường.



Nguyệt Thần cư, tổ chức thần bí mà cường đại, nghe nói thực lực có thể so sánh với Bích Thủy sơn trang. Lại nghe đồn, cư chủ nguyệt thần Quân Ánh

Nguyệt yêu trang chủ Tư Cảnh Hiên của Bích Thủy sơn trang.



Quân Ánh Nguyệt, tiểu công chúa của Quân quốc, lại được Nguyệt thần nhận làm đồ đệ. Từ đó, tên Quân Ánh Nguyệt truyền khắp thiên hạ. Quân Ánh Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn chiếm được sự tin tưởng của thiên hạ, trở

thành thế hệ Nguyệt Thần mới.



Nguyệt Thần, tập mỹ mạo, trí tuệ, võ công, một thân nữ tử. Mà Quân Ánh Nguyệt lại đem tất cả phát huy đến cực hạn.



Nghe đồn Quân Ánh Nguyệt đẹp như thiên tiên, nam tử thấy nàng đều mất hồn.

Nhưng nữ tử tuyệt sắc phi phàm lại chung tình với một người.



Nghe đồn, Quân Ánh Nguyệt từng nói, nếu Tư Cảnh Hiên lấy nàng, nàng lấy Nguyệt Thần cư làm sính lễ.



Khi nghe những tin tức này, Vân Y không biết vì sao, cảm thấy lòng mình khó chịu, giống như có một tảng đá đè xuống.



Quân Ánh Nguyệt, thật sự xuất sắc như vậy sao?



Tư Cảnh Hiên, hắn có động lòng không?



Vân Y một mình đứng dưới chân núi, nhìn ngọn núi cao ngất trong mây mù, trong lòng không biết có cảm giác gì.



Thương Sơn là ngọn núi cao nhất Quân quốc, cũng là nơi cử hành thất quốc thi đấu.



Đỉnh núi cao trên đó, ai chìm ai nổi?



Nhìn Thương Sơn xong, Vân Y lại nhàm chán trở về.



Vân Y từ từ đi dạo trong đô thành ở Quân quốc.



Nhìn mọi thứ phồn vinh, Vân Y không khỏi nhớ tới Bắc thành dần dần hưng thịnh.



Giao thương ở đây rất phồn hoa, bởi vì thất quốc thi đấu, người các quốc

gia, các thế lực đều đều dũng mãnh đi vào. Trên đường có thể nói là kín

người hết chỗ.



Nhìn ngã tư đường chật chội mà náo nhiệt, khóe miệng Vân Y mang theo nụ cười có như không về tới dịch quán.



Tâm tình đang vui, lúc quay lại dịch quán lại biến mất.



Quan viên quản lí dịch quán kia quá mức thế lực, nàng rất muốn xem xem đầu của hắn có chứa gì.



Dám khi dễ nàng là đại biểu Bắc quốc, quốc gia cuối cùng của thất quốc, ai

an bài chỗ ở cũ nát cho nàng. Nhìn xung quanh, Vân Y chỉ có thể lực bất

tòng tâm. Không cách nào, ai kêu Bắc quốc là nước có thực lực yếu nhất.

Mà người ta là đại thần của Quân quốc, so với Bắc quốc thần tướng còn có mặt mũi hơn.



Quân quốc lập quốc đã có thực lực phi

phàm, gần đây lại công bố thân phận của Tiểu công chúa. Như vậy, Quân

quốc là cây đại thụ không thể lay động.



Vân Y thiệt tình cảm thấy mình có chút không hay ho, đại biểu quốc gia nào không tốt, lại đại biểu cho Bắc quốc......



Vốn Vân Y lấy được Hồi sinh thảo, cũng muốn rời xa Bắc quốc.



Nhưng ai ngờ sau đó, Quân quốc lại chiêu cáo thiên hạ, lần này thất quốc thi đấu sẽ xuất hiện một phần đại lễ truyền kì.



Đại lễ này, là Sinh mệnh chi hoa.



Khi biết được tin này, Vân Y cảm thấy may mắn. Ông trời vẫn chiếu cố nàng.

Mà này đại lễ là cho quốc gia đứng đầu thất quốc thi đấu.



Nghe tin này, Vân Y mới phát hiện Quân Ánh Nguyệt thật sự là rất phúc hắc.

Đây không phải là đem Sinh mệnh chi hoa cho người trong thiên hạ xem

qua. Sau đó, lại rơi vào túi của Quân Lãnh Mạc.



Này, từ túi tiền của muội muội đến túi của ca ca có khác nhau sao?



Đáp án là, không có khác nhau. Khác nhau chỉ là, Quân Ánh Nguyệt lại chiếm được mỹ danh.



Đúng lúc đó, Vân Y hôm nay ở đây, là vì Sinh mệnh chi hoa.



Sau đó Vân Y lại ở lại Bắc quốc, làm Bắc quốc thần tướng, giúp Bắc Dương

thống trị Bắc quốc. Bởi vậy, Bắc quốc tuy rằng đã trải qua chính biến,

nhưng vẫn nhanh chóng quật khỏi nhờ Bắc Dương cùng Vân Y.



Mà Vân Y lần này mang đến đội ngũ dự thi có tâm huyết lớn, hy vọng có thể thi đấu tốt.



Vào dịch quán, ánh mắt thị nữ lóe ra đến châm trà cho nàng. Nhìn bộ dáng của nàng, Vân Y buồn bực, lại có chuyện không tốt.



Quả nhiên......



“Hồi bẩm thần tướng đại nhân, Vu đại nhân vừa mới đến truyền lời nói là hôm

nay Sở quốc hoàng đế sẽ tới. Cho nên, hôm nay chiêu đãi Bắc quốc có khả

năng sẽ có chút không chu toàn, mong thần tướng chớ trách.” Thị nữ nói

xong, đứng ở một bên mang vẻ mặt khẩn trương nhìn Vân Y.
nên, bên ngoài ầm ỹ một phen.”



“Vương phi......”



Vân Y nhớ kỹ tên này, cảm thấy thật tò mò.



Vân Y tò mò nữ tử có thể làm cho Nam Thiếu Dục yêu một mình nàng, khẳng định không phải một người bình thường.



“Chúng ta ra ngoài xem đi.” Vân Y mở miệng nói xong, cũng đã vội ra ngoài. Thị nữ vội theo sau Vân Y. Ra cửa sau dịch quán, Vân Y đi chậm rãi.



Ai kêu nàng ở gần cửa sau, nếu đi cửa trước, phải vòng vèo nhiều đường. Mà dịch quán nơi nơi đều có thị vệ, vì không muốn phiền toái, Vân Y đi

bằng cửa sau.



Ra cửa, lập tức phát hiện nơi này náo nhiệt dị thường.



Vân Y một thân áo trắng, có khí chất ôn nhuận của công tử.



Vân Y chậm rãi trà trộn vào trong, nhìn cảnh tượng.



Chỉ thấy ở cửa có hai đội quân nghênh đón vợ chồng Nam Thiếu Dục. Hai đội

sắp xếp đầy người, cảnh tượng này làm cho Vân Y sợ hãi không thôi.



Nhìn cảnh tượng náo nhiệt, Vân Y vừa định rời đi, tìm một nơi thanh tịnh, khóe mắt lại đột nhiên bị một bóng dáng hấp dẫn.



Thân ảnh màu lam kia?



Tuy rằng chỉ thoáng nhìn, Vân Y vẫn nhận ra hắn.



Tây Lâm Hạo!



Hắn ra ngoài, vốn nghĩ phải đợi vài ngày mới có cơ hội nhìn thấy hắn. Không nghĩ tới, bây giờ lại gặp. Vân Y gắt gao nhìn bóng dáng kia, nhìn hắn

lặng lẽ lấy thân phận giả để ra cửa.



Sau đó, lại lặng lẽ đi vào một ngõ nhỏ. Vân Y nhìn hành vi của Tây Lâm Hạo, vội cất bước đuổi theo.



Trước khi đi, Vân Y đưa mắt nhìn thị nữ, cho thị nữ về dịch quán trước.



Vân Y đi theo Tây Lâm Hạo vào ngõ nhỏ, lại phát hiện bên trong không có ai. Không tốt, chắc chắn là bị hắn phát hiện. Tây Lâm Hạo nhất định nghĩ

nàng muốn gây rối, cho nên nhanh chóng rời đi.



Vân Y cảm thấy phiền muộn, một mình ra khỏi đây.



Ở trên đường nhàn nhã, ánh mắt không có góc độ nhìn quanh. Đột nhiên, một hình ảnh làm cho Vân Y cả kinh.



Vừa rồi nàng cảm giác mình thấy được một góc áo màu đen.



Hoa văn trên áo rất quen thuộc, đó là Tư Cảnh Hiên?



Không biết vì sao, trong lòng Vân Y dâng lên một cỗ vui mừng. Vân Y nhìn

quanh, nhưng lại không thấy gì. Vân Y hoài nghi mình có phải hoa mắt

không, nhưng hoa văn vừa rồi thoảng qua khóe mắt rất quen thuộc.



Vân Y cắn môi dưới, không tìm nữa.



Không biết vì sao, trong lòng có khó có thể dập tắt cảm giác khắc sâu kia.

Vân Y không dám vạch trần, sợ chính mình sẽ chịu không nổi kết quả.



“Là ngươi sao?”



Lúc Vân Y mờ mịt trong đám người, bên tai Vân Y truyền đến thanh âm ôn hòa

dễ nghe. Vân Y quay đầu, thấy Tây Lâm Hạo mang vẻ mặt ý cười nhìn mình.



“Đúng vậy, là ta.”



Nhìn Tây Lâm Hạo, Vân Y cảm thấy như lâu rồi không gặp bằng hữu. Cảm giác này, rất ấm áp.



Tây Lâm Hạo ôn nhu nhìn Vân Y, trên mặt là ý cười ấm áp. Gặp lại, nàng vẫn

làm người ta động tâm. Thật sâu trong ánh mắt Tây Lâm Hạo xẹt qua thâm

tình bị vùi lấp.



“Có khỏe không?”



“Tốt lắm, ngươi thì sao?”



“Ta cũng khỏe.”



Tây Lâm Hạo ở nơi xa, đột nhiên nghe được tin nàng chìm trong biển lửa, có

cảm giác thống khổ. Từng nghĩ mình có thể yên tâm, ai ngờ khi mất đi,

mình vẫn đau xót. Khi gặp lại, nàng vẫn làm cho hắn động lòng.



Hai người lẳng lặng nhìn nhau, nhợt nhạt mà cười.



Hai người vui vẻ, cuối cùng cùng nhau rời đi.



Mà đồng thời, cửa sổ trên đường cũng bị mở ra.



Một thân hắc y, trên mặt mang mặt nạ, ánh mắt đen tối không rõ nhìn về hướng Vân Y cùng Tây Lâm Hạo rời đi.



“Hiên, ngươi đang nhìn cái gì?” Thanh âm bên cạnh vang lên, thanh âm mềm mại mang theo nghi vấn thản nhiên.



“Không có gì, tùy tiện nhìn thôi.” Tư Cảnh Hiên thản nhiên đáp lại, rồi quay đầu lại.



Bởi vì Tư Cảnh Hiên xoay người, nữ tử kia cũng rơi vào tầm mắt. Một thân tử y, quý khí hồn nhiên, mỹ mạo như nữ thần, có khả năng cướp đi hô hấp.



Tử y liễm diễm, dung mạo tuyệt thế vô song.