Thiên Tài Khí Phi

Chương 158 : Dạ tập

Ngày đăng: 09:24 19/04/20


Edit: Sunny Út



Một thân tử y, quý khí hồn nhiên, mỹ mạo như nữ thần, có khả năng cướp đi hô hấp.



Tử y liễm diễm, dung mạo tuyệt thế vô song. Nữ tử này, thật là đẹp đến mức tận cùng. Mặt mày như họa, đôi mắt liễm diễm sinh huy, làm cho người ta sa vào trong đó, khó có thể tự kềm chế.



Tư Cảnh Hiên nhìn tuyệt sắc nhân gian trước mặt, trong mắt không chút dao động.



Quân Ánh Nguyệt nhìn Tư Cảnh Hiên, vừa yêu vừa hận.



Quân Ánh Nguyệt vô cùng tự tin với diện mạo của mình, trong thiên hạ không

ai có thể so sánh với nàng. Nhưng dù là dung mạo tuyệt thế, cũng không

thể làm cho Tư Cảnh Hiên lay động.



Quân Ánh Nguyệt

nhìn Tư Cảnh Hiên, đôi mắt tràn đầy thâm tình. Đối với thâm tình của

Quân Ánh Nguyệt, Tư Cảnh Hiên không phải không có cảm giác. Quân Ánh

Nguyệt từng cứu hắn một mạng, lúc ấy hắn nghĩ nếu có một ngày tất cả đều giải quyết, nàng còn chờ hắn, hắn có lẽ sẽ thú nàng.



Chỉ là, từ sau khi nữ tử thanh nhã như thanh liên kia xuất hiện, trong mắt

hắn không có nàng. Trong mắt, trong lòng, đều là nữ tử kia.



Nhận thấy được tâm tư nam tử đối diện đang dao động, Quân Ánh Nguyệt khẽ buông lỏng, trong ánh mắt cũng có chút hoài nghi.



Quân Ánh Nguyệt không nói gì, cũng không nhìn Sở Hiên, chỉ dùng khóe mắt

cùng với giác lực siêu cường của mình cảm giác cảm xúc của hắn.



Tư Cảnh Hiên dưới ánh mặt trời, đôi mắt hằn lên mũi nhọn.



Quân Ánh Nguyệt cả kinh, vội giấu đi tâm tư của mình. Quân Ánh Nguyệt điều

chỉnh biểu tình của mình, ôn nhu như nước nói: “Hiên, ta đem sinh mệnh

chi hoa làm phần thưởng, ngươi để ý không?” Thanh âm như nước của Quân

Ánh Nguyệt nhu hòa êm tai.



Nghe thanh âm của Quân Ánh Nguyệt, Tư Cảnh Hiên không có chút biến hóa, thanh âm thản nhiên nói:

“Đó là của ngươi, ngươi muốn xử lý sao thì tùy.”



Nghe Tư Cảnh Hiên trả lời, ánh mắt Quân Ánh Nguyệt tối sầm lại, nhưng nhanh chóng bị nàng che dấu.



“Sinh mệnh chi hoa kia ta vốn tìm cho ngươi, võ công của ngươi nếu dùng sinh

mệnh chi hoa, nhất định có thể nâng cao một bước. Mà ta đưa ra sinh mệnh chi hoa là vì muốn làm rạng rỡ thất quốc thi đấu mà thôi. Đứng nhất

trong thất quốc chỉ có Quân quốc của ta, không còn khả năng khác. Bởi

vậy, cuối cùng sinh mệnh chi hoa vẫn ở trong tay của ta.” Quân Ánh

Nguyệt ôn nhu nói, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, thanh âm

êm tai tốt đẹp.



Chỉ là, Tư Cảnh Hiên không nói gì. Tư Cảnh Hiên nghe nàng nói xong, ánh mắt có chút gợn sóng.



Chỉ có thể sao?



Khóe miệng Tư Cảnh Hiên bỗng hiện lên một độ cong ý nhị, Quân Ánh Nguyệt nhìn Tư Cảnh Hiên như vậy, trong mắt có tia quang mang.



“Hiên, thất quốc thi đấu, ngươi tham gia được không?”



“Được.” Tư Cảnh Hiên thản nhiên nói.



Được đáp án mình muốn, Quân Ánh Nguyệt biết mình ở lại cũng không làm gì, nên rời đi trước.



Đi được một khoảng, Quân Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Tư Cảnh Hiên liếc mắt một cái, cái liếc mắt mang ý vị thâm trường.



Mà Tư Cảnh Hiên lại một mình đứng trước cửa sổ, nhìn về một nơi, ánh mắt ôn nhu mà thâm thúy.



Bên kia, Vân Y cùng Tây Lâm Hạo tới một nhã gian của tửu lâu. Hai người gọi một bàn rượu và thức ăn, Vân Y không biết nên mở miệng thế nào.



Tây Lâm Hạo rất muốn hỏi lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
sinh mệnh chi hoa được Nguyệt Thần ưu ái, hơn nữa hơn một năm qua cũng

giúp Nguyệt Thần làm rất nhiều chuyện, mới có địa vị hôm nay.



Nhưng thân phận của Dạ Vũ cũng không đơn giản.



Dạ Vũ, nàng không biết lai lịch của hắn. Chỉ biết hắn được một người thần

bí họ Tuyết đưa cho Nguyệt Thần. Sau đó Dạ Vũ có võ công bí hiểm, thủ

đoạn tàn nhẫn, làm việc lưu loát xuất sắc mà được Nguyệt Thần xem trọng.



Bởi vậy, bây giờ có thể nói là nàng cùng Dạ Vũ cạnh tranh, hai người đều cẩn thận, không dám có chút sai lầm.



Nếu hôm nay có được Hồi sinh thảo, đem Hồi sinh thảo hiến cho Nguyệt Thần.

Như vậy, địa vị sau này của nàng ở Nguyệt Thần cư không thể lay động.



Phân tích lợi lại, Hoa Thanh Nhi chớp mắt, không muốn cùng Vân Mộng Vũ nhiều lời.



“Vân Mộng Vũ, ngoan ngoãn đưa Hồi sinh thảo ra đây, ta sẽ cho ngươi được chết một cách thống khoái.”



Nghe Hoa Thanh Nhi nói, Vân Y rất muốn cười. Vì thế, nàng thật sự nở nụ cười, cười đến thanh nhã.



Nhìn Vân Y cười, Hoa Thanh Nhi nhất thời thẹn quá hóa giận. “Xem ra ngươi

chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a, người đâu bắt nàng cho ta.”



Lập tức rất nhiều người phía sau Hoa Thanh Nhi tiến lên tróc nã Vân Y.



Đối với bản tâm pháp Xuất Trần đưa, Vân Y luyện cũng thuận buồm xuôi gió.

Mà Sở Hiên dạy nàng chiêu thức, nàng cũng thông suốt nhiều.



Vừa vặn, có thể lấy những người này để luyện tập, nhìn xem võ công của mình đến mức nào.



Trong mắt Vân Y hiện lên tia hưng phấn, sau đó lao vào những người này. Vân Y hóa nội lực làm thành hình một thanh kiếm, kiếm quét ngang, có rất

nhiều người ngã xuống.



Chỉ cảm thấy bóng dáng Vân Y như gió, căn bản không thấy Vân Y ra tay như thế nào, thì đã chết.



Nhìn một đám người ngã xuống, Hoa Thanh Nhi hoảng hốt.



Vân Mộng Vũ sao lại lợi hại như vậy, không hổ là các chủ trẻ tuổi của Thiên Binh các.



Nhìn võ công trác tuyệt của người kia, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng

đẹp đẽ, Hoa Thanh Nhi hận, móng tay gắt gao đâm vào bàn tay cũng không

biết.



Xem ra, mình đã tính sai. Trong mắt Hoa Thanh Nhi có vẻ không cam lòng, sau đó lập tức rời đi.



Nhìn Hoa Thanh Nhi rời đi, Vân Y không đuổi theo.



Lúc chưa làm rõ thân phận của Hoa Thanh Nhi ở Nguyệt Thần cư, Vân Y sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.



Dù sao Nguyệt Thần cư cũng không phải không tồn tại. Bởi vậy, Vân Y cũng

chỉ có thể buông tha nàng. Đợi khi về điều tra, dù sao muốn giết Hoa

Thanh Nhi, còn nhiều thời gian.



Hơn nữa, nếu đuổi

theo, cũng không biết có thể rơi vào bẫy gì không? Giải quyết những

người đó xong, Vân Y nhanh chóng rời khỏi đây.



Sau khi Vân rời khỏi, trên nóc nhà của biệt viện xuất hiện nam tử che mặt.



Nam tử, hơi thở cuồng ngạo tà nghịch. Nam tử nhìn bóng dáng Vân Y đi xa, trong ánh mắt tràn đầy suy nghĩ sâu xa cùng giãy dụa.



Nàng muốn như vậy sao?



Nếu như vậy, hắn sẽ thành toàn!